Chương 3: Chàng trai kì lạ trong truyền thuyết
Vol 1. dó ma xuất hiện ở con đường mê cung
Chỉ cần đứng ở đầu đường, kiên nhẫn chờ đợi hơn một tiếng
đồng hồ, nhất định chàng trai thuộc về bạn sẽ xuất hiện!
Thật hay giả thế nhỉ?
Cả buổi sáng ngày hôm sau, những điều mà Zoey nói cứ luẩn quẩn trong đầu tôi. Chỉ còn lại thời gian là một buổi chiều thôi sẽ đến thời khắc bữa tiệc sinh nhật của Lí Thu Sương diễn ra. Tôi có nên làm theo lời Zoey nói không? Cứ lao bừa vào để tìm vận may ư? Dù sao thì chàng trai của mình mà không xuất hiện thì mình cũng chẳng thiệt mà!
“Này, các cậu thử đoán xem vừa nãy tôi nhìn thấy ai? Là Sam Mậu Nhất đấy!”, đúng vào lúc đầu óc rối bời, bên tai tôi bỗng vang lên tiếng reo của cô bạn Lâm Miêu Miêu cùng bàn.
Trời đất, nhìn thấy Mậu Nhất trong trường thì có gì là lạ chứ?
“Mậu Nhất là học sinh của trường, nhìn thấy anh ấy thì có gì là lạ chứ?”, cô bạn Kỉ Tiểu Do ngồi sau lưng tôi cũng có suy nghĩ như vậy.
“Nhìn thấy Mậu Nhất không có gì là lạ, nhưng điều kì lạ là tôi đột nhiên nhìn thấy anh ấy đi vào con đường mê cung cơ…”, Lâm Miêu Miêu cúi đầu, miệng lẩm bẩm.
“Con đường mê cung á?”, cả tôi và Kỉ Tiểu Do cùng hét lên.
Mậu Nhất đi vào con đường mê cung, như vậy nghĩa là sao? Chuyện đó cho thấy rất có thể Mậu Nhất chính là chàng trai trong số mệnh của tôi! Cho dù điều bí mật kia của Zoey có là đúng hay không thì đây rõ ràng là một cơ hội tốt!
Tôi hào hứng nhảy cẩng lên, chạy như bay ra khỏi lớp học và lao về phía con đường mê cung.
Hội tươnrg Mậu Nhất thân yêu ơi, chàng trai trong số mệnh của em ơi!
“Tiểu Vũ sao thế?”
“Không biết, có phải là anh hùng đi cứu mỹ nhân không? Giải cứu hoàng tử Mậu Nhất khỏi con đường mê cung?”
“Giải thoát hội trưởng Mậu Nhất á? Nhưng mà Mậu Nhất đã quay về rồi mà, đúng vào lúc tôi quay lại lớp đấy!”
Sau khi tôi lao ra khỏi lớp, Lâm Miêu Miêu và Kỉ Tiểu Do tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở của họ. Thật đáng tiếc, tôi đen đủi không nghe đến hết câu chuyện, thế nên công sức bỏ ra trở thành công cốc.
Đằng sau cổng trường Thần Nam.
Con đường mê cung vắng lặng không bóng người qua lại.
Phía trước con đường mê cung, từng trận gió lạnh xào xạc thổi tới.
Không biết có phải do trước đó đã từng nghe “truyền thuyết” đáng sợ về con đường mê cung hay không mà toàn thân tôi như nổi gai ốc, đột nhiên không còn chút dũng khí nào bước vào con đường mê cung nữa.
Không được, không được, Lâm Xuân Vũ, mau mau nghĩ tới nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của hội trưởng Mậu Nhất, tưởng tượng ra viễn cảnh mày và hội trưởng Mậu Nhất gặp nhau trong con đường mê cung, tưởng tượng ra tương lai tươi đẹp có thể sánh vai với Mậu Nhất…
Dòng suy nghĩ của tôi bắt đầu xoay quanh nụ cười của hội trưởng Mậu Nhất, sau đó tôi hít một hơi thật sâu, ba chân bốn cẳng chạy vèo vào trong con đường mê cung, dấn thân vào con đường ma quỷ trong truyền thuyết.
Một tiếng đồng hồ…
Trong một tiếng đồng hồ, chỉ cần tôi kiên nhẫn đứng ở đầu con đường mê cung, nhất định tôi sẽ gặp được hội trưởng Mậu Nhất, bởi vì sau một tiếng nữa, tiết đầu tiên của buổi chiều sẽ bắt đầu. Mặc dù không biết vì sao hội trưởng Mậu Nhất lại đột ngột đi vào con đường mê cung này, nhưng sau một tiếng nữa, cho dù anh ấy có không muốn xuất hiện thì cũng sẽ phải xuất hiện. Trừ phi, một học sinh ngoan ngoãn như Mậu Nhất quyết định trốn học. Chỉ có điều, điều này cứ hoang đường như việc một ngày nào đó tôi sẽ trở nên yêu quý cái tên quê mùa của mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi liền xuất hiện một cái bong bóng vui vẻ: hội trưởng Mậu Nhất ơi, em đứng đây đợi anh, đợi anh quay lại, hái đóa hoa tươi đẹp là em đây…
Tôi vừa tưởng tượng vừa khe khẽ cất tiếng hát. Tôi tìm một chỗ ngồi thích hợp bên đường rồi nhìn thời gian trên điện thoại.
Chỉ là…
10 phút đã trôi qua!
20 phút đã trôi qua!
30 phút đã trôi qua!
Sau đó lại thêm 15 phút nữa…
Không phải chứ, đã 12 giờ 45 phút rồi, tại sao hội trưởng Mậu Nhất vẫn không thấy xuất hiện? Hơn nữa, không biết có phải là tôi bị ảo giác hay không nhưng dường như tôi cảm thấy nhiệt độ không khí ở con đường mê cung này đang liên tục hạ xuống, thậm chí tôi còn cảm nhận được cái lạnh đang thấm qua lớp áo mùa thu mỏng manh trên người và kích thích vào da thịt tôi!
Nhìn bốn phía xung quanh tĩnh lặng không một bóng người, toàn thân tôi bắt đầu ớn lạnh.
Con đường này quả là đáng sợ. Điều khiến cho người ta hoảng sợ nhất đó là bầu trời vốn trong xanh, nắng ấm (ít nhất là trời vẫn trong xanh lúc tôi bước chân vào con đường này), vậy mà đúng vào thời khắc này lại…. Tôi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời xanh thẫm, không biết mấy đám mây đen kia đã bay đến tự lúc nào.
Không phải chứ? Mây đen vần vũ che kín bầu trời, sao nhìn đâu cũng thấy mấy cảnh tượng đáng sợ trong phim kinh dị thế này? Cho dù võ công có giỏi đến mấy, đối diện với những cảnh tượng như thế này thì ai mà không khóc thét cho nổi? Hu hu hu…hội trưởng Mậu Nhất ơi, rốt cuộc anh đang ở đâu thế? Mau ra đây đi! Tôi lo lắng nhìn ra xung quanh, sốt ruột như kiến bò trong chảo lửa.
“Đi vào con đường mê cung, hiếm có ai lại không bị lạc, thậm chí có người đi mà không quay về!”, kì lạ, đột nhiên bên tai tôi như vang lên tiếng bàn tán của đám học sinh trong lớp.
Hu…u…u…, từng cơn gió lạnh thổi tới.
Không phải chứ!
Toàn thân tôi run rẩy vì lạnh, hai tay chắp vào nhau, tôi lẩm bẩm: cầu xin ngọc hoàng thượng đế, quan âm bồ tát, thái thượng lão quân, đông phương bất bại, tây môn vô căn…ai cũng được, xin hãy cho hội trưởng Mậu Nhất xuất hiện ở đây trừ yêu diệt quái, cứu con trở lại trường đi!
Đúng vào lúc tôi đang lẩm bẩm cầu trời khấn phật thì bầu trời tự nhiên đen kịt lại, mây đen đã che lấp cả mặt trời rồi. Hu…u….u, gió thổi ngày một mạnh hơn.
Sự hoang vắng và lạnh lẽo của con đường mê cung vốn đã làm cho tôi phát khiếp, thế mà những lời bàn tán về con đường mê cung của đám bạn cứ vang lên trong đầu, lại còn bầu cả trời đen kịt đáng sợ này nữa chứ….
“Mây đen vần vũ, trời đất tối sầm, tất cả những thứ này cho thấy trời sắp mưa đến nơi rồi! Không phải là ma quỷ chuẩn bị xuất hiện mà là sắp mưa rồi, mưa đến nơi rồi!”, mặc dù từ nhỏ đến lớn tôi đều không thích mưa, nhưng đột nhiên vào khoảnh khắc này, tôi lại mong đó thực sự chỉ là một cơn mưa.
Nếu như bây giờ trời thực sự đổ mưa, ít nhất có thể chứng minh được tất cả những cảnh tượng đáng sợ này chỉ là một hiện tượng tự nhiên hết sức bình thường.
“Bạn…bạn ơi!”, đang lúc tôi căng thẳng tột độ thì đằng sau đột nhiên có giọng nói nho nhỏ vang lên, sau đó một cánh tay vươn ra, vỗ nhẹ vào vai tôi!
“Á…a….a, ma!”, tôi hét ầm lên rồi cắm đầu chạy thật nhanh.
Không phải chứ, cái tốt không thấy đâu, chỉ thấy cái xấu. Ma quỷ thật sự xuất hiện rồi sao?
“Ma? Có ma sao? Á..a…á, đáng sợ quá!”, một tiếng hét còn lớn hơn tiếng thét của tôi vang lên, bóng đen ấy chạy ngay phía sau tôi. “Ở đâu, ở đâu thế? Ma ở đâu thế bạn?”
Hả…tiếng hét của tôi đột ngột im bặt: Ma ở đâu á? Ma không phải là ngươi sao?
Tôi quay đầu lại, người tê dại như bị điện giật.
“Anh…anh là ai?”
Dưới ánh sáng u tối, tôi ngây người nhìn vào chàng trai xuất hiện trước mặt mình…
Anh…anh…anh ấy…
Quá đẹp trai! Đẹp trai như không phải người thật! Nếu như nói thực sự có thiên đường trên đời này, vậy thì anh ấy chính là một người đẹp nhất trên thiên đường.
Ánh sáng màu xám xịt chiếu lên khuôn mặt thon dài của anh, làn da trắng nõn, láng mịn không chút tì vết, mềm mại như một mỹ nhân chim sa cá lặn. Sống mũi cao, thanh, toàn thân toát lên mọt vẻ anh tuấn đến khó tả. Đôi môi mềm mại, đỏ hồng, ngon như một quả anh đào chín mọng. Vầng trán cao, tóc mái buông rủ xuống vầng trán, một mái tóc óng ả và mềm mượt.
Thực ra đó vẫn không phải là điểm mấu chốt, mấu chốt chính là dưới đôi lông mày cong cong như hình trăng khuyết kia là một đôi mắt dài, trong veo và đẹp đến mức đáng kinh ngạc. Đó là một đôi mắt như có thể phát ra điện, một đôi mắt quyến rũ đến đáng sợ. Nó có thể khiến cho bất kì người khác giới nào, à không, cả người đồng giới cũng đều bị mê hoặc.
Khi anh ấy cười, đôi mắt của anh cũng như đang cười, khóe môi hơi nhếch lên, chỉ cần như vậy cũng khiến cho các mạch máu trong người tôi vỡ vụn ra, khiến cho tôi rơi vào trạng thái hôn mê và chết dưới chân anh.
“Bạn làm sao thế?”
Chàng trai ngạc nhiên lên tiếng, đôi lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt trong veo ấm áp, dịu dàng. Vào giây phút ấy, toàn thân tôi tê liệt như bị điện giật. Chàng trai trước mặt mình là người thật sao? Là người bằng xương bằng thịt như tôi sao? Chắc chắc không phải là yêu tinh chứ? Chắc chắn không phải là con quỷ hút máu trong truyền thuyết chứ? Một chàng trai đẹp như thế này sao có thể tồn tại ở trên đời này được?
Cái anh chàng đẹp như ma quỷ này cứ như là một món hàng cao cấp ấy, không, phải là nói món hàng cao cấp nhất trong số các món hàng cao cấp! Đứng trước mặt anh ta, mồ hôi tôi cứ vã ra như tắm…Người đứng trước mặt anh ấy là tôi lúc này chắc chẳng khác gì một thằng con trai cả.
Đừng như vậy mà!
“Có ma sao?”, tôi còn đang mải đăm chiêu thì anh chàng đó đã rụt rè hỏi.
“Chỉ cần đứng ở đầu đường, kiên nhẫn chờ đợi hơn một tiếng đồng hồ, nhất định chàng trai thuộc về bạn sẽ xuất hiện”
Đột nhiên giọng nói của Zoey vang lên trong đầu tôi.
“Anh là ai?”, bần thần một hồi lâu, tôi mới chậm rãi lên tiếng, giọng điệu có chút đề phòng.
Vol 2. Chàng trai kì lạ
Trong con đường mê cung đáng sợ.
Bầu trời ngày càng tối sầm lại.
Những con gió lạnh thổi ào ào trong con đường nhỏ.
Tôi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn vào khuôn mặt đang mỉm cười trước mặt mình, một chàng trai đẹp tựa như yêu tinh.
“Anh là ai?”, tôi cúi đầu, nhìn vào đồng hồ trên điện thoại, hỏi lại lần thứ ba.
13: 00
Mây đen đã che lấp cả bầu trời trên đầu tôi.
Không có sự xuất hiện của hội trưởng Mậu Nhất mà tôi hi vọng.
Một giây trước khi kim đồng hồ chỉ vào con số 13 giờ, chàng trai trong số mệnh của tôi đã xuất hiện, nhưng không phải là…
Tôi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đẹp đến kinh ngạc kia.
“Ma ở đâu thế?”, những ngón tay trắng muốt khẽ kéo kéo tay áo của tôi. Chàng trai cúi đầu nhìn xuống kẻ thấp hơn anh ấy một cái đầu là tôi, ánh mắt còn đẹp hơn cả hoa đào.
Cả người tôi…như đang run lên.
Anh ta chính là ma chăng? Người con trai trước mặt tôi đẹp trai không giống như người bình thường, thậm chí còn đẹp trai hơn cả yêu ma!
Người này chính là người con trai thuộc về tôi sao…
Tôi lắc đầu nguầy nguậy trước mặt chàng trai, ép mình phải nghĩ rằng những điều Zoey nói chỉ là tin đồn nhảm. Người ta nói đúng, tin đồn chỉ có thể là tin đồn, không thể coi đó là sự thật! Tôi thà chấp nhận Tùng Bình làm chồng chưa cưới của mình còn hơn phải chấp nhận sinh vật trước mặt mình đây là chàng trai trong số mệnh của mình!
Vì vậy cái gọi là chàng trai trong số mệnh…tất cả chỉ là giả! Ha ha ha, Lâm Xuân Vũ tôi là người yêu khoa học, theo đuổi chân lí, sao có thể tin tưởng vào mấy chuyện tầm phào, mê tín dị đoan ấy cơ chứ?
“Này anh bạn, cho dù anh có là ai đi chăng nữa, dám xuất hiện ở nơi mà thầy giáo năm lần bảy lượt cảnh cáo không được tới là không đúng đâu nhé!”, tôi vỗ vỗ vào vai anh chàng nọ, tỏ ra ta đây là một “học sinh ngoan”, rồi lớn tiếng giáo huấn: “Anh xem, đã đến giờ vào học từ lâu rồi, còn không mau về lớp học đi!”
“Ấy, nhưng mà không được! tôi đến đây là để tìm một học sinh có tên là Lâm Xuân Vũ!”, chàng trai nọ lắc đầu với tôi, “Nếu không bạn cứ đi trước đi, tôi sẽ đợi xem sao!”
Tôi đến đây là để tìm một học sinh có tên là Lâm Xuân Vũ…
Cánh tay đang vỗ vào vai cậu ta của tôi đột nhiên cứng ngắc: tìm…tìm tôi sao?
Cả đời tôi, ngoài tổ trưởng thu bài tập và những anh chàng phục vụ đẹp trai ở cửa hàng của bố đến đưa cơm cho tôi, chẳng nhẽ lại còn có một anh chàng đẹp trai đến mức này quen biết tôi nữa ư? Hơn nữa, điều quan trọng là vẻ đẹp của anh chàng này hết sức tự nhiên, ngay cả những thần tượng trong phim Hàn Quốc cũng phải thầm than không bằng!
Tôi không quen với chàng trai đứng trước mặt. Mặc dù anh ta không phải là loại người mà tôi thích nhưng tôi có thể thề rằng nếu như ai đó mà nhìn thấy anh ta xong, chắc chắn cả đời này sẽ không sao quên được!
“Này anh bạn, nếu tôi nhớ không nhầm, chúng ta không quen biết nhau thì phải?”, tôi hỏi, giọng điệu khẳng định chắc nịch.
“Đương nhiên, tôi trước nay chưa từng gặp cô gái nào khí phách như cô, nếu không nhìn kĩ rất dễ tưởng nhầm là con trai, quả là dễ thương!”
Khí …khí phách? Xin hỏi, từ này có dùng để miêu tả con gái không? Còn cả câu sau nữa chứ…nói tôi giống con trai thì thôi, tại sao còn lôi theo cái đuôi “dễ thương” chẳng liên quan gì đến câu trước làm gì?
Tôi trợn tròn mắt nhìn chàng trai đẹp như yêu ma trước mặt.
“Nếu đã không quen anh còn tìm tôi làm gì?”, tôi hỏi.
“Ấy, tôi đâu có tìm bạn, tôi muốn tìm Lâm…Bạn là Lâm Xuân Vũ ư?”, đôi mắt quyến rũ kia mở to vì kinh ngạc, nụ cười quyến rũ xuất hiện trên khuôn mặt. Trong khoảnh khắc ấy, nụ cười khuynh nước khuynh thành của chàng trai trước mặt khiến cho tôi như muốn ngất xỉu, trái tim như loạn nhịp. Sao trên đời lại có một anh chàng đẹp trai đến thế không biết?
Nhưng mà, người đẹp trai trên thiên hạ có đến hàng ngàn hàng vạn, ai cũng đều có sở thích riêng. Lâm Xuân Vũ, mày tỉnh lại đi! Cho dù mày có bị anh chàng trước mặt quyến rũ thì cũng vô ích thôi. Nghĩ mà xem đã có bao nhiêu cô gái vì anh chàng đẹp mã này làm cho tan gia bại sản? Có bao nhiêu giấc mơ tình đầu của các cô gái bị tên yêu ma này cướp mất? Một anh chàng có vẻ đẹp quyến rũ như thế này chắc chắn chẳng phải là người tốt gì đâu!
Hơn nữa, đứng bên cạnh những anh chàng như thế này, mày càng chẳng có chút nữ tính nào cả!
Đúng vậy, những anh chàng như thế này đúng là túyp người mà Lâm Xuân Vũ này ghét nhất! Ghét nhất trên đời! trong lòng tôi chỉ có một mình hội trưởng Mậu Nhất thôi, mãi mãi chỉ có mình anh ấy mà thôi! Tôi trợn mắt nhìn anh chàng đứng trước mặt, trong lòng thầm nhủ.
“Lâm Xuân Vũ, rất vui được làm quen với bạn! Hi vọng tối hôm nay chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!”, chàng trai trước mặt vừa nói vừa mỉm cười với tôi, nụ cười còn tinh khiết hơn cả hoa tuyết liên.
“Ha ha…hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ, hợp tác….”, tôi cười nhạt, lặp lại lời anh ta, nhưng chợt sực tỉnh, tôi há hốc mồm kinh ngạc: “Hả, hợp tác vui vẻ á? Hợp tác cái gì?”
“Ơ, bạn không biết à?”, đôi mắt thuôn dài kia hơi nheo lại, chàng trai nhìn tôi nghi hoặc, “Chẳng phải bạn đến con đường mê cung là để tìm người làm bạn trai thế thân cùng bạn tham dự bữa tiệc sinh nhật tối nay sao?”
Bạn trai thế thân…
Cái anh chàng này làm sao biết được mình đang cần tìm “ban trai thế thân” nhỉ?
Tôi ngẩng đầu, ngây người nhìn vào anh chàng cao lớn trước mặt. Đôi mắt sáng lấp lánh, nụ cười dịu dàng của anh khiến cho người khác bị mê hoặc.
Tôi ngước nhìn lên bầu trời đen kịt toàn mây đen, rồi lại ngước nhìn anh chàng đẹp trai trước mặt, một cảm giác sợ hãi lan tràn trong từng thớ thịt của tôi!
Hu…u…u… tại sao ở đây lại xuất hiện một anh chàng đẹp trai như vậy? Điều đáng kinh ngạc hơn là anh ta còn biết được mục đích đến đây của tôi nữa chứ? Tại sao cái anh chàng này còn đẹp trai hơn cả nhân vật Tiểu Duy trong “Họa Bì” thế nhỉ? Tại sao anh ta lại xuất hiện ở cái nơi quái quỷ này?
“Lâm Xuân Vũ, Lâm Xuân Vũ? Bạn làm sao thế?”
Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai tôi, tôi giật bắn cả người, hồn vía như lên mây.
“Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại biết được mục đích đến con đường mê cung của tôi?”, tôi chạy đến chỗ cách xa anh ta vài mét, cảnh giác hỏi.
“Tôi đương nhiên là biết mục đích của bạn Lâm Xuân Vũ đến đây rồi, bởi vì tôi sẽ là bạn trai thế thân của bạn mà!”, chàng trai ngây người nhìn tôi.
“Hóa ra anh đến là để làm bạn trai thế thân cho tôi sao?”, tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Anh đến làm bạn trai thế thân cho tôi á? Tại sao?”
“Bởi vì tôi đang đi làm thuê”
“Làm thuê?”
“Ha ha, đúng thế!”, trên mặt anh ta xuất hiện một nụ cười đơn thuần, nhưng trái tim tôi thì đột nhiên rơi bịch xuống đất.