[1]
Trong suốt ba năm cấp III, tôi đã yêu thầm Châu Thư Bạch.
Thậm chí tôi dõng dạc tuyên bố với cô bạn thân, thể nào thì tôi cũng sẽ tán đổ được cậu ấy thôi.
Buổi tối, cô bạn thân nói với tôi:「Cậu không biết gì sao? Từ lâu Châu Thư Bạch đã thích cậu rồi.」
「Trời đất chứng giám, tớ không hề biết chuyện này.」
Bạn học trong lớp ai cũng đều biết, ngoại trừ tôi.
Tôi không tin.
Thậm chí tôi còn nảy ra ý tưởng ép Châu Thư Bạch vào trong con hẻm nhỏ, sau đó tra hỏi cậu ấy.
Nhưng mà tôi chỉ nghĩ đến thế thôi chứ không có gan để thực hiện.
Bởi vì tôi hèn, không dám làm...
[2]
Ngày hôm sau, trước giờ đọc bài buổi sáng, tôi đến lớp từ sớm.
Châu Thư Bạch còn đến sớm hơn cả tôi, cậu đang ngồi ở chỗ của mình.
Chỗ ngồi của cậu ấy cạnh bên chỗ tôi, nhưng không phải là kiểu bạn cùng bàn mà có một lối đi nhỏ ngăn cách ở giữa.
Khi thấy tôi đến, Châu Thư Bạch liền đứng dậy, sau đó đi sang chỗ tôi, giúp tôi hạ ghế ngồi mà hôm trước các bạn trực nhật đã úp lên bàn để dọn dẹp.
Trong suốt một năm qua, không biết cậu ấy đã làm việc này không biết bao nhiêu lần.
Lúc đầu tôi cũng không để ý lắm, nhưng nhớ lại những gì cô bạn thân của mình nói, tôi mới bắt đầu suy nghĩ lại.
Không lẽ Châu Thư Bạch cũng thích tôi!
Nếu không thì tại sao cậu ấy không giúp những bạn học khác hạ ghế xuống luôn.
[3]
Tôi không ngồi vào chỗ ngay mà quay sang nhìn Châu Thư Bạch, hỏi:「Tại sao mỗi ngày cậu đều giúp tớ hạ ghế xuống. Cậu có ý gì hả?」
Cậu ấy trầm mặc một lúc, sau đó điềm tĩnh đáp:「Phó Hoan, não cậu có vấn đề rồi?」
「Không phải chính cậu là người bảo tớ làm việc này mỗi ngày hay sao?」
「Ồ.」, ngẫm đi nghĩ lại, hình như có chuyện này thật.
Một ngày nọ cách đây một năm trước, trong giờ tự học buổi tối, khi đó các giáo viên đều đã đi họp.
Chúng tôi đã bí mật chơi một trò cá cược, người thua phải đồng ý thực hiện một yêu cầu của người thắng.
Lần đầu tiên Châu Thư Bạch lại thua tôi trong phần tính toán, mà đó lại là thứ cậu ấy giỏi nhất.
Kể từ hôm đó, Châu Thư Bạch đều phải giúp tôi hạ ghế ngồi xuống cho đến khi chúng tôi tốt nghiệp.
「Tớ quên mất.」
Tôi quay người lại, cố giả vờ bình tĩnh rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình.
[4]
Châu Thư Bạch là một trong số những bạn nam đẹp trai trong lớp tôi.
Với nhan sắc đó nếu như không xếp hạng nhất thì cũng đứng thứ hai.
Thế nên ngay từ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tôi đã thầm thích cậu ấy rồi.
Cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên cũng chỉ có vậy thôi.
Lúc đó tôi còn cùng cô bạn thân cảm thấy tiếc nuối:「Cậu ấy đẹp trai thật đó, nhưng mà sao chân lại đi khập khiễng thế kia?」
Đúng vậy.
Lần đầu tiên khi tôi gặp Châu Thư Bạch, tôi còn tưởng chân cậu ấy bị tật.
Bởi vì chẳng có người bình thường nào lại chống hai cây nạng đi học cả.
Thậm chí tôi không những than thở về chuyện đó với mỗi cô bạn thân của mình, mà suýt chút nữa đã nói thẳng trước mặt của Châu Thư Bạch luôn.
Cậu ấy chống nạng đến trường được hơn một tuần, rồi một buổi sáng nọ thì không dùng đến chúng nữa.
Khi chuẩn bị vào lớp, hai chúng tôi vô tình đụng trúng nhau.
Tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy Châu Thư Bạch đi đứng nhanh nhẹn, tôi hết nhìn sắc mặt của cậu rồi lại nhìn xuống chân của cậu.
Miệng nhanh hơn não, tôi hỏi:「Không phải chân của cậu bị tật hả?」
Đây là câu đầu tiên tôi nói với cậu ấy sau bao nhiêu lâu học chung lớp.
Châu Thư Bạch nhìn chăm chăm tôi một lúc lâu, sau đó chậm rãi mở miệng, nói:「Xin lỗi, chân của tớ không bị tật.」
Xin lỗi gì chứ!
Xấu hổ quá đi!
[5]
Về sau tôi mới biết, chân của Châu Thư Bạch bị thương do một tai nạn giao thông, chuyện đó xảy ra vào kỳ nghỉ hè.
Không phải là vết thương quá nghiêm trọng, cũng không phải bị tật bẩm sinh.
Cũng chính lý do này đã khiến cậu nhập học muộn hết mấy ngày, mà lần gặp mặt của chúng tôi cũng xảy ra muộn hơn.
Thế nên tôi không cần phải tiếc thay cho cậu ấy.
[6]
Vì mấy lời của cô bạn thân nói tối qua khiến cả buổi sáng hôm sau đầu óc tôi cứ lơ đễnh như ở trên mây.
Châu Thư Bạch thích tôi.
Châu Thư Bạch thật sự thích tôi sao?
Hai câu này cứ quanh đi quẩn lại suốt trong đầu tôi.
Không, tôi không thể ngồi im chờ chết được, phải chủ động ra tay thôi.
Nếu không thì có thể tôi sẽ bị hai câu nói kia tra tấn đến phát điên mất.
Tôi kéo ghế đến ngồi bên cạnh Châu Thư Bạch, cậu ấy đang ngồi giải đề.
「Sao vậy, Phó Hoan?」
Mặc dù không ngước nhìn lên nhưng cậu ấy vẫn biết được đó là tôi.
「Chiều nay lớp chung ta đổi chỗ ngồi.」, tôi mỉm cười nhìn cậu.
「Cậu định ngồi ở đâu?」
Vẻ mặt của Châu Thư Bạch vẫn thờ ơ, không thèm ngẩng đầu lên.
「Còn phải xem đã.」
Lạnh lùng quá rồi.
Tôi vẫn mỉm cười, đưa tay giật lấy cây bút của cậu ấy, điều này bắt buộc cậu phải ngẩng đầu lên để nhìn tôi.
「Nếu như không có gì thay đổi thì tớ vẫn sẽ ngồi ở chỗ này.」
「Nếu như còn phải xem xét, hay là cậu tùy ý chọn một chỗ đi; trái phải trên dưới chỗ của tớ. 」
「Có được không?」
Tôi nhướng mày nhìn Châu Thư Bạch, sau đó trả lại cây bút cho cậu.
Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ đồng ý với yêu cầu của tôi đâu, chỉ là tôi muốn trêu cậu một chút thôi.
「Được.」
Nhưng...
Nhưng Châu Thư Bạch lại đồng ý.
Điều này khiến tôi vô cùng ngạc nhiên, lại nghĩ...
Có lẽ cậu ấy cũng thích tôi.