[1]
Vào tiết học cuối cùng của năm lớp 12, giáo viên kết thúc bài giảng, cho chúng tôi tự do trò chuyện với nhau.
Sau khi bị cô bạn thân của tôi và tôi thẩm vấn, cuối cùng Châu Thư Bạch cũng chịu thừa nhận cậu ấy đã thích tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên, cũng giống như tôi vậy.
Nhớ lại lần đầu tiên khi tôi và Châu Thư Bạch gặp nhau, đó là một buổi chiều đầy nắng, cậu được ông ngoại ở bên cạnh dìu, đi theo sau cô chủ nhiệm vào lớp.
Khi đó tôi và cô bạn thân đang nằm dài trên bàn, hai đứa chụm đầu vào nhau rôm rả tám chuyện.
Lúc vô tình ngẩng đầu lên, trước mắt tôi là một thiếu niên tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Dường như cậu ấy cũng đang mỉm cười với tôi.
Mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng cũng khiến mặt tôi ửng hồng.
Do lúng túng, tôi cuống cuồng vội cúi đầu xuống, tiếp tục trò chuyện với cô bạn thân ngồi bên cạnh.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, Châu Thư Bạch đã quay người đi, dời tầm mắt nhìn sang hướng khác.
Những tưởng đây chỉ là ảo giác của riêng mình tôi, ai mà có ngờ được lần chạm mặt ấy lại chính là điểm khởi đầu trong tình yêu của chúng tôi.
[2]
Châu Thư Bạch nói với tôi, thật ra kể từ hôm gặp tôi ngày hôm đó, cậu ấy đã muốn sớm bắt chuyện với tôi từ lâu, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Cho đến ngày hôm đó, khi Châu Thư Bạch nhìn thấy tôi đứng ở trước cửa lớp chuẩn bị đi vào, cậu ấy canh chuẩn xác thời cơ, không nhanh không chậm chạy về phía tôi.
Một va chạm ngoài ý muốn xảy ra, hai người chúng tôi vì "bất cẩn" mà va vào đối phương.
Nhưng đến cả Châu Thư Bạch ngàn vạn lần cũng không ngờ được câu đầu tiên khi tôi nói với cậu lại là:「Chân cậu không phải bị tật sao?」
Câu nói này khiến cho cậu ấy nhất thời không biết phải trả lời lại thế nào.
Tôi cảm thấy bất lực.
[3]
Trước đây tôi từng nói với Châu Thư Bạch rằng trong suốt ba năm học cấp III sẽ không vướng vào mấy chuyện tình yêu nam nữ, phải đợi đến khi tốt nghiệp thì mới nghĩ đến chuyện yêu đương.
Thậm chí đến cả bản thân tôi còn không nhớ mình đã nói câu đấy khi nào.
Đó chỉ đơn thuần là một câu nói bình thường, nhưng Châu Thư Bạch vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Cậu cố tình trốn tránh cảm xúc thật của mình, không muốn tôi phát hiện ra, không muốn tôi có cơ hội để từ chối, muốn đợi cho đến khi chúng tôi tốt nghiệp thì sẽ bày tỏ tình cảm của mình với tôi.
Nhưng điều cậu ấy không ngờ rằng tôi cũng thích thầm cậu.
[4]
Vốn dĩ tôi nghĩ mình không thể chờ lời tỏ tình của Châu Thư Bạch thêm một giây một phút nào nữa, vì suy cho cùng thì chính tôi là người bắt đầu ngày hôm đó.
Sau khi hoàn thành xong kỳ thi tuyển sinh Đại học, tôi bước ra khỏi cổng trường.
Giữa đám đông nhộn nhịp, tôi nhìn thấy ba mẹ đang đứng ở phía xa, vẫy vẫy tay với tôi.
Và người đứng trước mặt họ là Châu Thư Bạch, trên tay ôm một bó hoa hướng dương, mỉm cười đứng đợi tôi.
Cậu ấy mặc một chiếc áo sơmi trắng, vai đeo balo đen, cả người toát lên vẻ sạch sẽ chỉn chu.
Một phóng viên đi đến chỗ của Châu Thư Bạch để phỏng vấn, hỏi cậu có phải là thí sinh tham gia kỳ tuyển sinh Đại học hay không.
Sau khi nói vài câu với ba mẹ, tôi đi đến bên cạnh của Châu Thư Bạch, nghe được phóng viên hỏi tại sao cậu lại không vào phòng thi?
Cậu ấy trao bó hoa cho tôi, nói:「Cụm thi của em là ở trường Trung học số 4, em có mặt ở đây vì đã nộp bài thi sớm.」
「Bởi vì em muốn người con gái em thích sau khi hoàn thành phần thi của mình có thể nhìn thấy em đứng ở đây đợi cô ấy, chúc cô ấy tốt nghiệp vui vẻ.」
Mặc dù đang trả lời câu hỏi của phóng viên, nhưng dường như câu nói đó cậu ấy cũng muốn nói cho tôi nghe.
Sau khi nói xong, Châu Thư Bạch nắm tay tôi, kéo tôi tách khỏi đám đông.
「Phó Hoan, tớ có thể ôm cậu một cái được không?」
Cậu ấy dang rộng vòng tay về phía tôi.
Tôi mỉm cười đáp lại, nhào vào vòng tay của cậu.
「Phó Hoan, đồng ý làm bạn gái của anh nhé? Anh thích em, thích em từ rất lâu rồi.」
Tôi lập tức gật đầu, đáp:「Em đồng ý.」