[1]
Vì lý do công việc của ba mẹ mà đến cuối năm cấp III tôi phải chuyển sang một ngôi trường khác.
Vốn dĩ tôi còn nghĩ ở ngôi trường mới này mình sẽ không gặp được người quen cũ nào, thế nhưng sau khi chuyển đến mới phát hiện ra rằng một người bạn học thời cấp II của tôi, Vương Nam đang học lớp bên cạnh.
Tâm trạng tôi rất vui, bèn đứng trước cửa phòng học lớp bên trò chuyện với cậu ấy rất lâu.
Nhưng bất chợt tôi có cảm giác dường như có ai đó đang lén lút theo dõi chúng tôi.
Khi quay đầu lại, tôi nhìn thấy có một cô gái đang cắn một miếng bánh thủ trảo* (手抓饼), ánh mắt chăm chú nhìn về hướng tôi.
Khi cô ấy ngẩng đầu lên lần nữa, phát hiện ra có người đang nhìn mình, lập tức ngượng ngùng cúi đầu, lại tiếp tục ăn thêm vài miếng bánh nữa.
Nhìn điệu bộ vội vội vàng vàng của cô ấy trông giống như một chú chuột hamster nhỏ, cũng khá đáng yêu đấy chứ.
[2]
Dường như tôi đã phải lòng chú chuột hamster nhỏ kia rồi.
Mỗi khi ngồi trong lớp, chỉ cần nghĩ đến cô bạn nhỏ kia thì khóe miệng của tôi đều bất giác nhếch lên.
Tôi thường đứng ở hành lang lớp học, lén lút nhìn trộm Phó Hoan.
Nhiều lúc tôi muốn gom hết can đảm để bày tỏ tình cảm với người con gái mình thích, nhưng tiếc là vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Cho đến một hôm, Vương Nam hỏi tôi, nhân dịp này tôi kể với cậu ấy về chuyện của mình.
Tôi chỉ tay về phía người mình thích, muốn cô ấy có thể nhìn thấy.
Nhưng Phó Hoan đang tập trung giải đề nên không biết được.
[3]
Vương Nam bảo tôi nên đổi đối tượng khác đi, lại còn nói rằng tôi không có cơ hội với cô ấy đâu.
Tại sao tôi lại không có cơ hội kia chứ?
Làm sao có thể biết không có cơ hội khi chưa từng thử một lần.
Nhìn cô gái ngồi bên cạnh Phó Hoan, dường như cô bạn đó có vẻ như rất ngạc nhiên.
Đâm lao thì phải theo lao, tôi muốn nhân cơ hội này đi vào lớp của cô ấy để bắt chuyện làm quen.
Nhưng còn chưa kịp làm gì thì cậu bạn ngồi bàn trước Phó Hoan đã đứng dậy, tiến lại đứng bên cạnh cô ấy.
Nhìn thấy cậu bạn thân mật kề sát cạnh bên Phó Hoan, nhưng cô ấy lại không hề chán ghét tránh đi, ngược lại gò má còn ửng hồng.
Lại còn có ánh mắt của cậu bạn kia nhìn tôi như một lời cảnh cáo, tràn ngập ý thù địch.
Trong nháy mắt tôi chợt hiểu ra, ngay từ đầu trong lòng Phó Hoan đã sớm có đối tượng từ lâu.
[4]
Mấy ngày sau đó tôi không còn lén đi gặp cô ấy nữa.
Những bạn học cùng lớp đều biết tôi đang thích thầm Phó Hoan, họ trêu chọc tôi, ồn ào tranh cãi đòi ra mặt giúp đỡ tôi.
Tôi chỉ mỉm cười, thậm chí còn không trông đợi bọn họ có thể giúp được tôi.
Ngày hôm đó ở lối đi lên cầu thang, tôi đứng nhìn mấy người bạn học trêu chọc chuyện tôi thích Phó Hoan, sau đó họ còn cười đùa rồi đẩy tôi về phía của cô ấy.
Nhưng tôi lại đẩy Phó Hoan vào vòng tay của cậu bạn kia, xem ra tôi đã tự mình làm hỏng chuyện rồi.
Nhìn cậu bạn kia khoác vai cô ấy, cả hai sánh vai đi về phía lớp học, tôi biết, có lẽ mình đã không còn cơ hội nữa rồi.
(Hoàn toàn văn)