“Như tôi nói rồi đấy, tôi thấy chán anh Taek Gi và ông quá cho nên dẫu có tử tế thế nào tôi cũng không lấy đàn ông Kyeong Sang đâu.”
Những lời Ji Hyeon nói ra là thật lòng. Ông cũng vậy mà Taek Gi cũng vậy, dù là bản tính trời sinh thì Ji Hyeon vẫn chưa thể thích ứng được.
“Vì giọng nói cho nên người ta mới bảo đàn ông Kyeong Sang cộc cằn, chứ người ở đây đâu phải là người xấu.”
“Thì có ai bảo là người xấu đâu? Chẳng qua tôi không thể nào thích ứng được. Ở với người mà hễ nói ra câu nào là cãi nhau thì cứ phải lời qua tiếng lại mãi sao? Vậy thì làm sao ở với cả đời được. Khi tâm trạng vui thì lại vui quá mức, khi khó chịu thì gào ầm lên như chết người đến nơi vậy, người bị bệnh loãng xương tính cách ấy.”
“Có loại bệnh ấy cơ à?”
“Khái niệm đó dùng để chỉ loại tính cách hoàn toàn không thể lý giải được. Tôi chỉ khuyên anh thôi, với cô Hong Y mà anh Taek Gi lúc nào cũng bày bộ mặt hằm hè và la hét như khi đối xử với tôi thì quá là tàn bạo đấy. Nhưng dù gì cũng chẳng có lý do nào để anh đối xử với cô ấy như vậy đâu nhỉ.”
“Đàn ông Kyeong Sang thì đúng là hơi nóng thật nhưng bụng dạ không xấu.”
“Dù bụng dạ không xấu song cũng khiến người nghe tổn thương. Anh Taek Gi nên cư xử như mấy anh làng bên, mời tôi ăn kem và bảo tôi nghỉ ngơi mới đúng mực.”
Ji Hyeon đưa mắt dò xét nét mặt của Taek Gi thì thấy anh bật cười.
“Dẫu sao cô cũng đừng khiến các anh làng bên hiểu lầm nữa.”
“Tôi có làm gì khiến các anh ấy hiểu lầm đâu, họ cũng bảo chỉ làm thêm vài ngày nữa rồi thôi mà.”
Chong Sik chẳng hề biết anh ta đã ngộ nhận một cách hoang đường, tưởng rằng quan tâm dồn dập mới là hay. Ji Hyeon chẳng thể nào hiểu nổi.
Ji Hyeon về đến nhà, không hề nói một lời với Taek Gi đại loại như”Anh vất vả rồi”, cô tự mình dọn bữa tối, sau khi ăn xong lại mang cơm cho Jin Suk và Jin Pal.
“Buồn cười lắm, cưng ạ. Nếu cứ thấy tao thân thiện và quan tâm đến ai đó mà cho rằng tao yêu người đó, thì hóa ra ta có đến mười tám đời chồng rồi đấy.”
Ji Hyeon càng nghĩ càng tức. Trong lúc cô càu nhàu, Jin Suk và Jin Pal chỉ chăm chăm ăn cơm, chẳng hề để ý.
“Tao đi tắm đây, có ai đến thì sủa to lên nhé. Rõ chưa?”
Dường như hiểu được lời của Ji Hyeon, Jin Suk và Jin Pal vẫy đuôi.
Ji Hyeon vào nhà tắm, nhẹ nhàng trút quần áo, chậm rãi tắm trong dòng nước mát. Nhân lúc không có ông ở nhà, Ji Hyeon định tắm cho thật sạch, nhưng tắm nước lạnh thì khó mà sạch hẳn được, song được tắm thoải mái Ji Hyeon cũng thỏa mãn lắm rồi.
Ji Hyeon quấn khăn lên mái tóc ướt, bước ra khỏi nhà tắm thì nghe thấy điện thoại đổ chuông. Cô chạy đến nhấc ống nghe, người gọi là ông. Ông bảo rằng lẽ ra hôm nay về nhưng việc vẫn chưa xong nên phải ở lại thêm một ngày. Dường như ông không quan tâm đến vườn nho, chẳng hỏi han thêm gì, ông cúp máy luôn.
“Ô, ông hay thật!”
Ji Hyeon dọn dẹp qua nhà cửa, giặt đồ lót rồi treo trong phòng, sau đó vừa ăn cà chua anh chú cho, vừa xem tivi ở phòng của Taek Gi. Bỗng nghe có tiếng chào, Ji Hyeon giật mình quay lại thì thấy Hong Y. Sao không nghe tiếng chân vào nhà nhỉ? Vì cổng chính hầu như mở suốt ngày đêm nên nhiều khi người đến nhà mà không ới một câu thì cũng chẳng ai biết. Hong Y đang đứng trước cửa phòng của Taek Gi.
“Chào cô!”
“Anh Taek Gi đâu ạ?”
“Anh ấy ở ngoài vườn nho, đang làm ca đêm.”
Ji Hyeon ngạc nhiên, ngẫm ra mới biết hôm nay là cuối tuần. Cuối tuần Hong Y sẽ về nhà.
“À, thế ạ? Em cứ tưởng anh ấy ở nhà nên đến đây.”
“Cô ra vườn thử xem.”
“Chắc phải thế rối ạ. Nhưng mà chị ở nhà một mình ạ? Ông cũng ở ngoài vườn phải không ạ?”
“Không, ông đi đâu xa ấy. Đáng ra hôm nay về nhưng ông gọi điện bảo sẽ ở lại thêm một ngày nữa.”
“Ông đi đâu vậy ạ?”
Khuôn mặt Hong Y bỗng có vẻ nghiêm trọng. “Ông đi du lịch.”
“Đi du lịch ạ? Thế suốt mấy ngày nay chỉ có chị và anh Taek Gi ở cùng nhau ạ?”
“Ừm.”
Ji Hyeon trả lời như thể đó là chuyện đương nhiên, nét mặt của Hong Y chợt trở nên lãnh đạm.
“Chào chị.”
Hong Y quay ngoắt bỏ đi.
“Sao lại thế? Thật kỳ quặc.”
Ji Hyeon tiếp tục xem tivi. Cô bảo Hong Y rằng Taek Gi đang ở ngoài vườn nhưng chỉ chưa đến năm phút sau khi Hong Y đi thì Taek Gi về đến nhà. “Ơ? Anh không gặp Hong Y à?”
“Không.”
“Cô ấy vừa đến, tôi bảo anh ở ngoài vườn nên cô ấy ra vườn rồi.”
“Thế à?”
“Anh không ra đó xem sao?”
“Cô ấy sẽ quay lại đây thôi.”
Hai người đó đang giận nhau ư? Sao lại thờ ơ như vậy chứ?
“Anh xong việc sớm nhỉ?”
“Công việc hôm nay xong xuôi cả rồi.”
“Tôi đang xem tivi.”
“Cô vừa xem vừa ăn đi.”
Taek Gi chìa ra một hộp pizza.
“Anh vừa vào phố à?”
“Tôi cần mua vài thứ phụ tùng nên tiện mua luôn trên đường.” Ji Hyeon mở hộp pizza. Mặc dù không biết chiều dài cụ thể của quãng đường, nhưng từ làng lên phố là một đoạn đường rất xa, không hiểu sao pizza vẫn còn nóng ấm.
“Anh ăn cùng tôi nhé.”
Ji Hyeon xé một góc pizza đưa lên miệng rồt nói.
“Tôi không thích những thứ như pizza.”
Taek Gi bật đèn nhà kho lên nhìn vào máy cày trả lời.
“Máy cày trục trặc à?”
“Bộ khởi động có vấn đề rồi. Chắc phải thay phụ tùng.”
“Cái máy cày này cũ quá rồi nhỉ?”
“Cũ rồi.”
“Anh bảo ông mua cái mới thử xem.”
“Nó chưa rời ra từng mảnh, còn xài được thì bác còn không ua đâu.”
“Nước cũng tiết kiệm, máy cày cũng tiết kiệm, ông chắt bóp từng li từng tí như thế để đi đu lịch thoải mái sao. Hôm nay ông không về đâu.”
“Bác không về à?”
“Ông gọi điện bảo mai mới về. Nào tiền vé máy bay đi Jeju, tiền khách sạn, đâu phải chuyện chơi, mà hình như chẳng tiết kiệm gì cả.”
“Thế cũng tốt chứ sao. Đi du lịch cùng bà cũng phải chi tiêu thoải mái một chút mới được. Tuy tôi không biết hồi trẻ bác thế nào nhưng từ khi biết bác đến gờ, tôi chưa bao giờ thấy bác dùng thứ gì bừa bãi cả.”
“Anh ăn cùng tôi đi. Anh Taek Gi vẫn làm việc mà tôi lại ăn pizza, tôi áy náy lắm.”
“Cô không phải áy náy đâu.”
“Anh ăn cùng tôi đi mà.”
Ji Hyeon nói dứt lời, Taek Gi phì cười, anh đứng dậy bước đến hành lang.
“Ăn đi mà.”
Ji Hyeon đưa bánh, Taek Gi nhận lấy rồi ngoạm một miếng hết nửa góc pizza.
“Anh sống với ông từ khi nào?”
“Từ lúc tôi học đại học, chắc cũng được sáu năm rồi.”
“Anh cũng học đại học ạ?”
Ji Hyeon hỏi với vẻ mặt có phần kinh ngạc.
“Tôi không giống người học đại học ra à? Chắc thấy tôi học đại học ra mà lại đi làm vườn nên cô kinh ngạc lắm phải không?”
“Đâu có, chẳng qua... chẳng qua tôi hơi ngạc nhiên một chút thôi.”
Ji Hyeon không phải chỉ hơi ngạc nhiên mà đúng như lời Taek Gi nói, cô hết sức kinh ngạc vì Taek Gi bảo anh đã tốt nghiệp đại học nhưng lại làm nông dân. Thật không thích hợp chút nào.
“Vậy gia đình anh sống ở đâu? Anh ở với ông như vậy, chắc người thân của anh không ở Kim Cheon này rồi.”
“Vài năm trước gia đình tôi chuyển đến Gumi cả rồi. Anh tôi đón cả nhà đến đấy.”
“Anh có anh trai ạ?”
“Tôi có mội anh trai và một đứa em gái. Anh trai tôi làm việc ột công ty ở Gumi, Cô có biết khu công nghiệp Gumi không? Anh tôi lấy vợ xong rồi sống ở đó luôn.”
“Ra là vậy. Anh tốt nghiệp khoa nào ra ạ?”
“Khoa Hoá.”
“Ồ, khoa Hóa… thì phải làm khoa học chứ nhỉ?”
“Nông nghiệp cũng là khoa học mà.”
Taek Gi trà lời chẳng ngần ngại.
“Làm nông nghiệp chỉ cần có đất và hạt giống thôi sao? Đâu chỉ vậy. Từng thứ một đều phải có khoa học cả. Cô có thấy cạnh vườn nho có một nhà kính không?”
“Tôi chỉ thấy đằng xa thôi.”
“Ở đó đang phát minh giống nho mới. Giảm bớt vị chua tăng thêm vị ngọt, từng bước nâng cao hàm lượng dinh dưỡng cho giống nho. Mai tôi sẽ cho cô xem.”
“Vậy ạ…”
“Bác muốn nho của vùng Kim Cheon phải được đánh giá là đặc sản, nên đã hỏi tôi làm thế nào để nâng cao chất lượng. Hồi đó học đại học, tôi đã hỏi ý kiến giáo sư dạy tôi và trao đổi với giáo sư ngành Nông nghiệp dạy ở Đại học Khoa học Kim Cheon, rồi dần bắt đầu quan tâm đến vấn đề này. Tôi nghĩ nếu mình tìm được giống tốt thì có thể tạo nên thương hiệu riêng và sẽ đánh được hàng đi xuất khẩu. Cô biết loại nho hạt to và loại vỏ khó tróc không?”
“Tôi biết.”
“Cái đó mà muốn giữ cho tươi thì bón rất nhiều thuốc. Do đường xa nên phải vận chuyển bằng đường thuỷ hoặc đường hàng không, vả lại trong khi vận chuyển mà không phun thuốc bảo quản thì sẽ bị hư hết. Như vậy rõ ràng là không tốt đối với sức khỏe con người. Cho nên tôi cũng đang nghiên cứu một loại thuốc tự nhiên ít gây độc hại đối với con người, đồng thời vẫn giữ được chức năng bảo quản.”
“Anh Taek Gi nghiên cứu?”
“À không, có một nhóm nghiên cứu sinh.”
“À ra vậy…”
“Trong khi nhóm nghiên cứu sinh làm việc, bác đã biếu tặng cho họ một vài gốc nho để họ có thể thí nghiệm thuốc mới. Bác cũng đã dốc lòng xây dựng nhà kính nghiên cứu giống nho mới.”
Đó là việc mà Ji Hyeon hoàn toàn không hề hay biết. Nhóm nghiên cứu Taek Gi nói tới đang thực hiện một dự án có ích cho nông thôn, và ông đã sát cánh cùng dự án đó. Có việc hiến đất cho nhà nước mà ông nói là một phần trong những đóng góp của ông cho đội nghiên cứu ấy. Vậy mà Ji Hyeon luôn nghĩ, việc nhà nông chỉ đơn thuần là rắc hay gieo hạt xuống đất là được. Cô vẫn tưởng chỉ cần đợi có mưa, hoạt hút chất dinh dưỡng lớn lên, quả chín đều thì hái xuống đem bán. Nhưng khi Taek Gi bảo rằng đó là cả một công việc khoa học, Ji Hyeon mới bất giác giật mình. Việc sử dụng gạo nếp cẩm hay biện pháp canh tác hữu cơ có lần được nhắc đến trên tivi qua một phóng sự về phương pháp khiến quả hồng còn xanh chỉ trong một hai ngày liền chín mọng. Cả ngôi làng trồng hồng trong một thời gian ngắn đã trở thành một làng rất giàu có. Ji Hyeon xem phóng sự xong, gật gù, nửa tin nửa ngờ. Không ngờ đó cũng là một công trình khoa học. Thật kỳ diệu!
“Năm rồi tôi ngâm một lượng nho lớn định làm rượu nho bán nhưng không tìm được mối mua hàng nên đã thất bại. Nhưng cũng vì thế tôi đã rút ra được nhiều kinh nghiệm.”
“Anh ngâm cả rượu nho cơ ạ?”
“Làm mứt nho, rượu nho, tôi muốn làm thử tất cả những thứ có thể làm được từ nho. Bọn trung gian ăn chặn nhiều lắm, siêu thị lớn cũng vậy, cửa hàng cũng thế, nếu mình không có thương hiệu sẽ chẳng có nơi nào sẵn lòng nhận hàng của mình đâu. Hợp tác xã cũng hỗ trợ cho thương hiệu, cũng có nơi chịu giúp đỡ, nhưng nhìn chung không mấy tác dụng, riêng chuyện quảng bá thôi đã nảy sinh cả đống vấn đề rồi, lợi bất cập hại.”
“Dù gì việc quảng bá cũng là việc quan trọng nhất. Người ta vẫn nói, chiến lược quảng bá chiếm hết 90% trong kinh doanh mà.”
Ji Hyeon nói xong, Taek Gi nhìn cô với ánh mắt như thể muốn bảo rằng: cô cũng có chút hiểu biết đấy chứ nhỉ?
“Tuy tôi ăn không ngồi rồi mấy năm nhưng ehuyên ngành của tôi là Marketing đấy. Đi phỏng vấn xin việc tôi toàn ứng cử vào vị trí Marketing, nhưng đều rớt hết.”
“Người ta đúng là không biết trọng dụng nhân tài.”
“Không phải người ta không biết trọng dụng nhân tài mà là do có nhiều người giỏi hơn tôi. Thế rượu nho có ngon không ạ?”
“Mùi vị rất ngon. Cô muốn uống thử không?”
“Anh có à?”
''Tôi làm sẵn cả ngàn chai, nhưng chỉ bán được chưa đến hai trăm chai, còn thừa nhiều lắm.”
Taek Gi vào phòng lấy một chai rượu mang ra.
“Chai rượu nho này trông rất là...”
“Rất là sao?”
“Trông rất quê, nhất là mẫu mã. Kiếu dáng chai trông giống hệt mấy chai rượu nho bày ngoài đường, trông rẻ tiền lắm.”
“Có những mẫu giống hệt thế này rồi à?”
“Giá bán bao nhiêu ạ?”
“Ở những cửa hàng vừa vừa, rượu nho nhập khẩu có giá tầm 5000 won, cũng có loại xấp xỉ 10000 won. Vậy nên có người bảo nếu giá đắt quá sẽ không bán được, thế rồi định giá 9000 won.”
“Rượu thì có vẻ rẻ, nhưng nếu để người ta có ý định mua thì hình thức rất quan trọng.”
“Đúng thật.”
Ji Hyeon mở nắp chai rượu và ngửi mùi thơm.
“Mùi rượu ngọt ngào quá. Nhưng tôi chưa uống rượu nho bao giờ nên chẳng biết như thế nào là rượu ngon. Tôi uống thử đã nhé.”
“Vâng.”
Ji Hyeon lấy một ly thủy tinh từ nhà bếp ra, rót rượu nho uống.
“Không giống rượu. Cứ như nước ép nho ấy. Tuy cũng có một chút vị cồn nhưng vẫn dịu lắm.”
“Một lát nữa, hơi rượu sẻ bốc lên ngay đấy.”
Lời của Taek Gi quả nhiên chính xác. Khi uống vào thì vị nhẹ như nước ép, có thể uống liền mấy ly, một lúc sau hơi nóng mới xộc lên.
“Rượu ngon thật. Ngon thực sự. Ngon và dịu như thế này, phụ nữ sẽ rất thích.”
“Chỉ cần uống thử thôi mọi người sẽ thích ngay, nhưng vấn đề là người ta đâu có chịu uống thử.”
“Cứ bỏ không thế này tiếc lắm. Thực sự rất ngon mà. Nó lại rất hợp với pizza nữa chứ.”
“Toàn những chai rượu tâm huyết của tôi mà có ai chịu hiểu cho đâu.”
“Có điều, ông không bảo sẽ giao vườn nho lại cho anh Taek Gi ạ?” Nghĩ lại thì thấy thật đáng nghi ngờ. Thời gian qua Ji Hyeon thấy ông và Taek Gi như chân với tay, y hệt hai ông cháu ruột vậy. Taek Gi chăm chỉ làm hết những việc nặng nhọc ở vườn mà không kêu ca một lời; còn ông thì tin tưởng anh hơn ai hết. Ông sẵn lòng hiến cây nho cho nhóm nghiên cứu sinh thí nghiệm, thì việc cho đất lẽ ra phải là cho anh Taek Gi, chứ sao lại cho đứa cháu họ xa như Ji Hyeon.
“Bác cũng đã bảo là giao vườn cho tôi.”
“Vậy ạ?”
“Nhưng tôi từ chối rồi.”
“Ôi trời, sao vậy ạ?” Ji Hyeon nhìn Taek Gi với vẻ mặt khó hiểu.
“Vì hình như tôi có ham muốn khác.”
“Ham muốn, ham muốn gì cơ ạ?”
“Hiện giờ tôi giúp việc trên đất của bác và chỉ thấy hứng thú khi tìm ra giống nho mới, nhưng một khi đất của bác trở thành đất của tôi, tôi sẽ nghĩ đến việc tiêu tiền nhiều hơn việc tìm ra giống nho mới.”
Ji Hyeon nghe Taek Gi nói, vẻ mặt thắc mắc, không hiểu sao anh ta lại phải biện minh một cách sâu sắc như vậy.
“Nếu tiêu một ít tiền cũng có sao đâu nhỉ?”
“Vấn đề không phải là chuyện tiêu tiền. Nếu chỉ ăn tiêu không thôi, không tìm ra giống nho mới thì cũng chẳng sao cả, nhưng như vậy sẽ dần trở nên lười biếng, đó là việc cần ngăn ngừa phải không nào?”
Ji Hyeon nghĩ bụng, không hiểu Taek Gi là người vĩ đại, hay chỉ đang giả bộ tu hành ngoan đạo chẳng chút lòng tham, mà lại từ chối nhận đất.
“Nếu cô nhận thừa kế vườn của bác thì đừng bán hết mà hãy để lại một nửa. Vì nếu tìm ra được giống nho mới, thu nhập sẽ cao hơn gấp mấy lần bây giờ. Lúc ấy không bán lại thành ra sáng suốt hơn đấy.”
“Ông sẽ giao vườn lại cho tôi chứ? Tôi đã cố gắng học làm vườn rồi.”
Ji Hyeon nói xong, Taek Gi cười phì một tiếng rồi bật đèn nhà kho lên và đi vào nhà tắm. Hình như anh tắm nên có tiếng nước chảy.
Hóa ra anh ta không chỉ biết mỗi việc đồng áng như mình tưởng. Đánh giá một con người quả thực không được bừa bãi.
Ji Hyeon quá đỗi ngạc nhiên, vì từ giờ cô phải nhìn Taek Gi bằng con mắt khác. Cô cầm ly rượu nho bên cạnh chiếc pizza lên, đang chực uống thì Taek Gi gọi vẳng tên cô từ trong nhà tắm.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Xin lỗi, phiền cô lấy giùm tôi cái khăn được không?”
“Vâng.”
Có lẽ Taek Gi kiểm tra qua máy cày rồi vào ngay nhà tắm nên đã quên mang theo khăn lau người. Ji Hyeon cầm một chiếc khăn sạch lại gần nhà tắm và khẽ gõ cửa. Cửa mở hé vừa đủ một nắm tay, Taek Gi thò tay ra, nhận lấy chiếc khăn từ Ji Hyeon rồi đóng cửa lại.
“Có chuyện này...”
Ji Hyeon chợt nảy ra một ý tưởng trong đầu.
“Gì vậy?”
“Rượu nho ấy ạ, ngoài siêu thị lớn và cửa hàng ra, anh không tìm được nơi nào khác để bán à?”
“Còn có nơi khác sao?”
“Nếu tìm chắc là sẽ có.”
“Vậy à, tôi không biết nơi nào khác cả.”
“Hay để tôi tìm thử xem... A, phải rồi, tôi không biết hỏi chuyện này có được không nhưng vườn nho này tính ra được bao nhiêu tiền nhỉ?”
“Đất rất rộng nên cũng khối tiền đấy.”
“Không biết có đủ để mẹ tôi ngẩng cao đầu khi đến dự hội cựu sinh viên được không?”
Ji Hyeon dứt lời, Taek Gi mở cửa nhà tắm bước ra và cười.
“Phụ nữ chuyên có cái tật đó.”
“Đàn ông cũng vậy mà.”
“Vậy sao? Cũng có tính đó sao?”
“Có chứ.”
“Ôi trời, da mặt anh bong cả ra rồi. Anh không dùng kem chống nắng à?”
Ji Hyeon nhìn lên gò má của Taek Gi và nói.
“Đàn ông đàn ang dùng làm gì, không sao đâu.”
“Đàn ông thì cũng phải dùng chứ. Phơi mình suốt ngày dưới tia tử ngoại. Anh không nghe người ta nói à? Tia tử ngoại khiến lão hóa nhanh hơn đấy. Tôi không thích bị già nhanh. Khoan đã, tôi bóc ra cho, để vậy trông chướng mắt lắm.”
Ji Hyeon đưa tay cẩn thận bóc miếng da ở vùng gò má của Taek Gi. Bất chợt có tiếng gọi vang:”Anh!” Ji Hyeon giật mình quay ra thì thấy Hong Y đang nhìn lại với ánh mắt tóe lửa.
“Ơ, Hong Y.”
“Cô Ji Hyeon, cô bảo anh ấy đang ở ngoài vườn cơ mà?”
Hong Y bước vào sân, mặt tái xanh. “Vâng, nhưng cô Hong Y vừa đi được một lúc…”
“Anh ấy ở nhà mà sao cô lại nói là ở ngoài vườn? Tôi vừa ra vườn về đây.”
Vẻ mặt của Hong Y trông thật ấm ức và như sắp nổi đóa đến nơi.
“Không phải, không phải vậy đâu, lúc cô Hong Y đến thì…”
“Cô Ji Hyeon tinh quái thật đấy!”
“Không phải vậy đâu, cô nghe tôi nói đi nào…”
“Anh à, anh nói chuyện với em một lát.”
Hong Y ngang nhiên cắt lời Ji Hyeon. Ji Hyeon không biết làm cách nào khác, chỉ đành đứng nhìn Hong Y. Hong Y lườm Ji Hyeon rồi bỏ đi trước.
“Tôi đã nói với anh là cô Hong Y đến tìm anh cơ mà. Sao anh không quay trở lại vườn nho để tôi khỏi mang tiếng chứ?”
Ji Hyeon trút giận lên Taek Gi vì những điều Hong Y vừa gây ra cho cô.
“Để tôi giải thích.”
“Ôi, tức chết mất. Chuyện gì thế này? Mà cô Hong Y cũng ghê thật, không gặp được anh thì bảo tôi tinh quái à?”
Taek Gi nhìn Ji Hyeon với vẻ khó xử, rồi đi ra ngoài.
“Cô không đợi tôi nói hết câu mà đã bỏ đi thế à? Không có nhà thì tôi bảo là không có nhà, chứ tôi lại thèm nói có thành không à? Mà Chang Taek Gi cũng có là anh giải phóng quân đâu mà tôi phải giấu giếm cơ chứ?”
Ji Hyeon không thể kiềm chế được cơn giận vì Hong Y đã chẳng nói chẳng rằng phăm phăm bỏ đi, mặc kệ lời thanh minh của cô.
“Jin Suk, Jin Pal, chúng mày nghe đây! Từ nay hễ cái con đậu đỏ ấy mà đến thì cứ cắn vào mông nó cho tao. Không nghe lời thì từ nay về sau, đừng hòng tao cho chúng mày ăn cơm, dù chỉ là một hạt nhé, rõ chưa!”
Tay chống nạnh, Ji Hyeon nghiêm mặt ra lệnh cho Jin Suk và Jin Pal rồi hầm hầm đi vào phòng.
Càng nghĩ càng thấy láo toét! Hay mình đường hoàng chạy ra mắng ột trận?
Ji Hyeon đứng vụt dậy rồi lại ngồi xuống.
“Hừ, sợ tôi cướp mất người yêu à? Thử khinh tôi một lần nữa xem. Tôi cướp luôn cho biết tay.” Taek Gi đi theo Hong Y hơn một tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy quay về. Lúc này đã hơn 10 giờ gần 11 giờ đêm.
“Chắc van xin đến mỏi cả chân tay ấy chứ? Mà sao đến giờ vẫn chưa về nhỉ?”
Lạ là Ji Hyeon lại cảm thấy căng thẳng khi Taek Gi ở bên Hong Y, cô không biết hai người đó nói chuyện gì và làm gì khi ở bên nhau.
“Ngủ đi thôi. Mặc anh ta có về hay không.”
Ji Hyeon tắt đèn, nằm xuống. Trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, Ji Hyeon chợt phát hiện có bóng người thấp thoáng đứng ngoài cửa. Hình như Taek Gi đã về. Trông bóng người, có vẻ Taek Gi định gõ cửa, Ji Hyeon ngồi dậy, nhưng lại thấy Taek Gi chần chừ rồi bỏ đi, một lát sau thì nghe thấy tiếng cửa phòng Taek Gi đóng lại.
“Muốn nói gì thì cứ nói đi chứ...”
Ji Hyeon lầm bầm có vẻ tiếc nuối rồi lại nằm xuống.