Chàng trai vườn nho

LỜI TÁC GIẢ
Trong quá trình viết câu chuyện Chàng trai vườn nho này, tôi đã gặp nhiều khó khăn, và ngược lại cũng có nhiều điều hết sức thú vị.
Nhà chồng của chị ruột tôi là gia đình trồng nho ở Kim Cheon. Tuy anh rể tôi đi làm văn phòng và không bận tâm đến chuyện vườn tược, nhưng anh là con trai duy nhất, bố mẹ lại cao tuổi nên anh chị đã về Kim Cheon sống khoảng năm năm nay. Dẫu sao cũng có thể nói là chị tôi đã kết hôn cùng Chàng trai vườn nho. Bối cảnh và tình tiết cuốn tiểu thuyết hầu hết đều được xây dựng trên những câu chuyện của chị tôi kể lại khi chị còn sống ở Kim Cheon.
Lúc chị tôi mang thai đứa thứ hai, tôi có dịp về đây trông nom đứa cháu trai thường bị bỏ đói vì chứng thèm ăn kinh khủng của chị.
Vừa bước chân vào nhà chị, điều đầu tiên đập vào mắt tôi chính là hai con chó lai. Hai con chó đó là nguyên mẫu của hai con chó trong nhà người ông trong tiểu thuyết.
Khi chị vừa làm đám cưới xong và dọn về Kim Cheon, trong nhà không có phòng vệ sinh, hơn nữa chị tôi lại bị chứng táo bón nên chị đã phải khổ sở trong một thời gian dài. Chị vốn ghét thú nuôi bất kể chó hay mèo, nhưng có lẽ hai con chó thấy chị dễ mến quá nên đã tha về một cái đầu thỏ làm quà tặng chị; rồi có lần chị ngất xỉu vì bình rượu ngâm chuột con; rồi lại có lần nhà hàng xóm trồng cà chua mang một thúng cà sang cho. Tất cả những sự việc đó đã trở thành những tình tiết trong câu chuyện Chàng trai vườn nho.
Vốn dĩ nhà chị có một con dê đen nhưng sau khi chị sinh đứa thứ hai đã làm thịt con dê để bồi bổ. Tôi nhớ lúc đó tôi đã hỏi vì sao chị có thể nấu con dê do chính mình nuôi để làm thuốc được. Chuyện này đã được biến thành câu chuyện ông định bắt Jin Pal để ăn ngày cuối hè. Bắt lợn và giết lợn ngay tại đình làng là một hoạt động vô cùng nhộn nhịp, được hân hoan chào đón ở nhà quê. Chị tôi không hề biết, cứ tưởng là có gì vui bèn đi theo chồng, rồi phải tận mắt chứng kiến cảnh giết mổ ấy. Chị sợ hãi vô cùng, phải bỏ chạy thục mạng. Tôi cũng đã đem câu chuyện này vào truyện.
Chi tiết bà mẹ làm ầm lên, bắt con phải xuống Kim Cheon bằng bất cứ giá nào, dẫu sao tôi cũng thấy hơi quá đáng. Đó là một quyết định gấp gáp không kịp suy nghĩ mà chính bà cũng không nhận ra.
Trong lúc gia đình tôi còn khó khăn, run rủi làm sao nhà tôi có được mấy trăm hecta đất rơi vào tay, nhưng không may sau đó nó lại rơi vào tay người khác. Mặc dù khi đó mảnh đất ấy thuộc vùng thung lũng Kang Won hiểm trở, khó ai sống được ở đấy, nhưng tôi cũng khó mà kiềm lòng được. Giá như nó được trao vào tay tôi, tôi sẽ không ngoảnh đi và thế nào cũng dốc sức làm nông rồi. À không, có thể sẽ khác. Bây giờ ngồi nghĩ lại, tôi vẫn thấy tiếc đứt ruột vì mảnh đất có nhà người hàng xóm ở đấy. Sau này có dự án làm sòng bạc Kang Won Casino nên giá đất tăng lên ào ào.
Nếu ta có thể thông cảm và thấu hiểu cho người mẹ bị mờ mắt khi nghe đến chuyện đất đai và được thừa kế đất trong tác phẩm này thì tốt biết bao. Bà đã sống một quãng đời cơ cực nên rất khát khao được bù đắp dù chỉ là một chút.
Hình ảnh người mẹ phải làm nhân viên thu ngân ở siêu thị đã làm thay đổi suy nghĩ của Ji Hyeon chính là mẹ tôi, dù tôi không đi làm mà chỉ ngồi nhà làm công việc mình yêu thích là viết văn, nhưng mẹ chẳng trách cứ tôi một lời nào.
Đã bắt đầu làm việc gì thì phải làm cho đến cùng, học tập nghiên cứu còn phải chờ 10 năm, còn viết lách, đôi khi phải đợi 10 năm, 20 năm.
Hơn nữa do không đủ tiền trang trải nên mẹ tôi phải ra ngoài làm thêm ở nhà hàng.
Biết chuyện mẹ mình đã phải ra quán ăn làm việc, tôi không biết mình đã khóc bao lần rồi. Nhưng không phải cứ khóc là khóc ngay được, tôi giống như Ji Hyeon, khóc ròng ròng một cách bất ngờ.
Tôi đã không ý thức được, tôi chẳng có tài cán gì hơn nên mẹ tôi phải gánh lấy phần khổ cực. Nếu ngày nào tôi chưa tìm được việc làm, mẹ tôi còn phải ở nhà dọn dẹp, giặt quần áo và nấu cơm. Để mẹ tôi phải nấu cơm, giặt giũ, quét nhà như thế, tôi thật vô ý thức biết bao.
Dường như có một mối liên hệ giữa mẹ và con gái. Có những lúc bực mình, bất mãn, con gái cãi mẹ đến mức quên mẹ là mẹ mình, nhưng khi bình tĩnh lại nhìn nhận lại mới thấy mẹ là người yêu thương, tin tưởng và thấu hiểu con gái nhất.
Vì trời đã vào hè nên tôi muốn viết thử một cuốn tiểu thuyết nhẹ nhàng dễ đọc cho tất cả mọi người. Bắt tay vào làm và tự nhủ sẽ bắt đầu viết từ mùa thu, khi tên tác phẩm thành hình thì tôi bắt tay vào viết.p>
Tôi vừa viết vừa tự nhủ mình phải viết một tác phẩm mà người đọc cảm thấy thật thoải mái dễ chịu, tôi đã nhiều lần nhắc nhở mình phải viết theo lối đó. Tôi vừa viết vừa nghĩ nếu mình viết mà chính mình cảm thấy thú vị thì độc giả cũng sẽ cảm thấy thú vị, và vi thấy thú vị nên tôi tiếp tục viết.
Tôi đã từng nghe lời nhận xét rằng bản thảo tiểu thuyết lãng mạn của tôi thiếu sự lôi cuốn hấp dẫn và lấy lại hình tượng nhân vật nam chính không phải là người đàn ông có quyền lực nên khả năng thất bại là 90%. Cũng có người bảo đây là một món xúp nhạt nhẽo vô vị vì kể đi kể lại vẫn là một câu chuyện tình lãng mạn. Tôi đã bỏ qua mọi thất bại và thành công, tôi muốn viết một tác phẩm để lại trong lòng độc giả một cảm giác nhẹ nhàng và đáng nhớ.
Chàng trai vườn nho thi thoảng xuất hiện những từ ngữ mạng. Không phải tôi không cảm thấy lo lắng cho cuốn tiểu thuyết của mình mang hơi hướng những câu chuyện trên mạng, nhưng tôi nghĩ tôi khống chế được điểm này trong một giới hạn nhất định, không vượt quá mức độ cho phép là được. Tôi cười và tự ngẫm xem có điều gì vượt quá giới hạn hay không, không nhận thấy có gì vô lý nên tôi đã quyết định viết. Tôi muốn gửi lời cám ơn đến Yang Yoon Jeong, người đã chọn lựa những từ ngữ sử dụng trên mạng thật thích hợp, để cung cấp cho tôi, một người hầu như không biết gì về loại ngôn ngữ này. Tôi cũng cảm ơn chị Sim Kyeong Hee dù bận rộn viết lách nhưng vẫn đưa ra những ý kiến giúp ích cho tôi trong quá trình chỉnh lý lại những từ đối thoại trong câu chuyện. Và tôi xin chân thành cảm ơn quý độc giả đã đóng vai trò là nguồn năng lượng động viên cho Kim Rang những lúc mệt nhoài, đọc kịch bản của tôi và đã tận tình nhận xét giúp tôi. Cuối cùng, tôi xin trân trọng gửi lời cảm ơn đến ngày Kim Kyu Jin và ngày Lee Jong Min là những người trực tiếp biên tập cuốn sách này.
Mùa mưa đã về. Mùa mưa qua đi, chúng ta lại bước vào ngày hè nắng cháy, chúng ta phải giữ gìn sức khỏe để khỏi mắc bệnh. Tôi mong rằng khi các bạn thấy không có cách nào làm dịu bớt được cái nóng nực của trời hè, các bạn hãy nghĩ đến một cách mát dịu nhất, thú vị nhất, đó chính là đọc sách.
Tháng 7 năm 2005
Kim Rang, luôn cố gắng không ngừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui