Phần hai
Trở mình mãi vẫn không ngủ được, cuối cùng Ji Hyeon ngồi phắt dậy. Không thể chịu nổi nữa. Dù nhiệt độ có thất thường thế nào thì vẫn chưa qua đầu tháng Tám cơ mà, sao cứ nóng hầm hập như ấm trà sâm bốc hơi thế này nhỉ. Nằm ngủ mà trằn trọc mãi. Vì ở quê nên nếu mở toang cả cửa trước lẫn cửa sau, gió sẽ hiu hiu thổi vào, nhưng vấn đề là cả ngày đã làm việc cực nhọc ngoài đồng chẳng có lấy một phút nghỉ ngơi nên mồ hôi giờ cứ rịn ra làm rít cả người.
Làm như trâu, đúng là làm như trâu bò í.
Sau bữa ăn sáng, chưa kịp nghỉ ngơi phút nào đã phải bắt đầu gói nho. Cứ phải cố ngước lên để làm việc nên một lát sau cổ liền cảm thấy như bị kim châm. Dù chỉ mất vài giây lén cúi xuống ngồi thì ngay lập tức Taek Gi sẽ nện một đòn như trời giáng bằng cái giọng cộc cằn nghe đến phát ghét:”Đừng có trốn việc!” Đã không chịu được đau, Ji Hyeon càng không thể chịu đựng việc toàn chân ướt đẫm mồ hôi mà không thể lau rửa. Nếu ở Seoul, người ta sẽ chẳng cần phải suy đoán ý nghĩ của người khác mà chỉ cần vào nhà vệ sinh tắm rửa là xong, nhưng ở nhà ông,”phòng tắm” chỉ có mỗi cái vòi nước trên sân.
“Taek Gi chắc đã ngủ rồi nhỉ?”
Có lẽ mình phải thấm nước cho ướt khăn để lau người. Ji Hyeon thận trọng mở cửa nhìn ra ngoài. Bên ngoài yên lặng như tờ. Cô rón rén cầm khăn bước ra, đi ngang qua Taek Gi, còn ghé mắt nhìn vào. Đèn đã tắt. May thật! Ji Hyeon nhón chân đi qua, lũ chó đang ngủ say bỗng thức giấc.
“Nằm xuống ngay, lũ chó này!”
Ji Hyeon cúi người gằn giọng nạt lũ chó, dường như chúng hiểu ý của Ji Hyeon nên lại nằm xuống.
Ji Hyeon đến trước vòi nước, chỉ vặn nửa vòi để nước chảy ra không gây tiếng động. Cô bắt đầu hứng nước, rồi vừa thận trọng trông chừng cửa phòng Taek Gi, vừa nhúng ướt khăn, gấp lại và luồn sâu vào trong áo, bắt đầu lau khắp người đang nhầy nhụa mồ hôi.
“Ông bảo kêu người làm nhà vệ sinh mà bây giờ lại bỏ đi On Cheon, phải làm sao đây?”
Ji Hyeon đứng dậy vén váy lên, cầm khăn lau vào mặt trong bắp đùi, thình lình cửa phòng Taek Gi bật mở. Taek Gi bước ra ngoài. Đèn hành lang bật sáng. Ji Hyeon giật bắn mình, vội kéo cái váy đang tốc lên xuống, Taek Gi cau mày nhìn cô đứng như trời trồng với cái khăn ướt trên tay.
“Làm gì đấy?”
“Tôi lau người.”
Taek Gi nghe thấy vậy, im lặng nhìn Ji Hyeon rồi mang giày vào, bước xuống sân, tiến đến cổng chính đóng cánh cổng đang mở lại. Ji Hyeon lúc này mới giật mình nhận ra cổng chính vẫn mở toang. Có lẽ cả trước và sau khi Ji Hyeon đến đây, cánh cổng này chưa bao giờ được thực sự đóng lại cũng nên.
“Tôi nấu nước cho nhé.”
“Thôi, tôi chỉ muốn lau người một chút thôi mà.”
“Vậy bật đèn rồi hãy lau.”
“Anh không ngủ à? Tôi tưởng anh ngủ rồi nên...”
Taek Gi không nói thêm lời nào liền đi ngay vào phòng. Ji Hyeon nửa đêm không ngủ, lục cà lục cục, tưởng Taek Gi sẽ mắng mỏ nhưng không ngờ anh ta chỉ im lặng, nên sau khi lau mình, cô gội đầu luôn rồi mới vào phòng. Cuối cùng Ji Hyeon cũng có thể khoan khoái đi ngủ.
Ngày hôm sau trên đường ra vườn, Ji Hyeon hỏi Taek Gi rằng trong làng có nhà tắm công cộng nào không, Taek Gi thẳng thừng trả lời là không. Không có nhà tắm công cộng nghĩa là ngày nào cũng chỉ có thế lấy khăn thấm nước lau mình thôi.
Thế nhưng việc lau mình bằng khăn ướt cỏn con ấy cũng phải chấm dứt sau khi ông trở về. Ji Hyeon biết những cụ già cao tuổi thường ghét cay ghét đắng việc dùng nước hay đồ vật gì đó một cách lãng phí, nhưng dù như vậy thì cũng thật quá đáng. Mồ hôi túa ra như mưa mà không tắm thì sống làm sao được đây. Nửa đêm khuya khoắt Ji Hyeon theo thường lệ ra vòi nước thấm ướt khăn lau mồ hôi, thế là bị ông quở mắng đến phát khóc.
“Rửa mặt là được rồi, làm gì mà phải lau hết cả người thế chứ! Sao ngày nào cũng gội đầu vậy?”
Ông tức tối la mắng, vậy là đủ hiểu ngày hôm sau chẳng còn mong đợi lau chùi gì được.
Ông bảo về đây ông cho đất, vậy mà đến nước còn không được sử dụng thoải mái, sao lại phải sống kham khổ thế chứ, hạt muối bẻ đôi, buồn muốn chết mất. Gọi điện ẹ lấy cớ khóc lóc, cầu xin tha thiết nhưng cũng vô ích.
Ông đi On Cheon 3 ngày 2 đêm mới quay về. Ji Hyeon cứ nghĩ Taek Gi đã ra sức bóc lột cô trong lúc ông không ở nhà, giờ chắc sẽ có chút thay đổi; cuộc sống khổ sở, cứ về đến nhà là xỉu xuống ngay cũng sẽ được chấm dứt, nào ngờ ông về rồi, hiện trạng này cũng chẳng khác đi. Trái lại còn tệ hại hơn, đến nước cũng không được dùng. Vốn dĩ Ji Hyeon tính ngay khi ông về cô sẽ mách ông tất cả, không bỏ sót một chi tiết nào. Nhưng lúc ông về đã rất muộn, ông mệt nên đi ngủ ngay. Không bộc bạch được kịp thời, sáng hôm sau, Ji Hyeon nhanh nhảu vào bếp với quyết tâm tố cáo hết sự ngược đãi mà cô đã nhẫn nhịn mấy ngày hôm nay. Nhưng khi đến gần nhà bếp, cô nghe có tiếng ông và Taek Gi đang trò chuyện.
“Con bé thế nào? Có học hỏi gì không?”
“Dạ. tuy còn hơi vụng nhưng cũng chăm chỉ làm việc đấy ạ.”
“Ta bảo giao lại vườn nên nó mới xuống đây, thế nó không trốn né công việc sao?”
“Dạ không trốn việc đâu bác ạ.”
“Con thấy thế nào? Nếu ta giao lại vườn nhỏ thì nó bán ngay không nhỉ?” “Cái đó, con không biết.”
Có không ngờ Taek Gi lại nói như vậy. Cô cứ nghĩ anh ta nhất định sẽ nói những lời đại loại như cô không biết làm nông mà chi giỏi trốn việc, hay cả ngày chỉ chăm chăm mơ màng thừa hưởng mảnh vườn. Nhìn cách Taek Gi đối xử với Ji Hyeon cứ tưởng con người ấy vô cùng tàn nhẫn, không ngờ anh ta cũng biết bao dung, bênh vực cô.
Do Taek Gi đã lên tiếng bảo vệ Ji Hyeon nên cô phải xem xét lại kế hoạch mách với ông những gì anh chàng Taek Gi này đã làm với mình và cả công việc ở vườn nho mệt đến phát khóc lên được. Gã trai mà Ji Hyeon hận chỉ muốn nhai ngấu nghiến ấy đang nói những lời bảo vệ cô trước mặt ông, nếu cô cứ bất chấp nói những điều không hay về anh ta, thì đương nhiên, ông sẽ không thể nào nghĩ tốt về cô được. Suy nghĩ sâu hơn một chút, Ji Hyeon đâu phải đứa con nít một hai tuổi mà đi kể tội với ông rằng anh ta hễ thấy cô là càu nhàu, rồi mặc tình hành khổ cô. Cô với người ông họ đã nhiều năm xa cách cũng chẳng phải thân thiết, gần gũi gì, đến lúc đó ông sẽ hỏi vặn lại, chẳng phải cô đến đây để học việc sao? Nói đi cũng phải nói lại, ông họ từ lâu đã mất liên lạc, tự nhiên bảo sẽ giao lại vườn nho cho Ji Hyeon xem ra cũng thật là một người kỳ lạ.
Dù sao đi nữa, Ji Hyeon vốn dĩ mong có ông ở đây, như vậy Taek Gi sẽ phải nín nhịn không rầy la cô, nhưng tình hình rốt cuộc lại không như vậy. Có ông hay không có ông thì mỗi lần Ji Hyeon phạm lỗi, Taek Gi đều mắng cô ngay mà chẳng nể nang gì. Nếu có mặt, ông cũng chẳng giúp gì cho Ji Hyeon mà chỉ đứng đó như vật trang trí mà thôi.
Ji Hyeon và các bà cô thu hoạch những chùm nho đầu tiên để giao cho siêu thị Seoul, sau khi hoàn tất việc gói bọc cho vào thùng thì Taek Gi gọi cô. “Có việc gì thế?”
“Đi theo tôi.”
Ji Hyeon đi theo Taek Gi ra khỏi vườn, Taek Gi mở cửa xe tải cho cô. Đây là chiếc xe tải đầu tiên cô được nhìn thấy. Đã mười ngày trôi qua từ khi cô dốc toàn tâm toàn ý xuống Kim Cheon để thừa hưởng vườn nho này, dù là sáng sớm ra vườn hay chiều tối xong việc quay về, lúc nào cũng đi máy cày, tuyệt nhiên chưa từng thấy có xe tải.
“Đi đâu vậy?”
“Vào thành phố.”
Taek Gi vừa leo lên buồng lái vừa nói.
“Vào thành phố?”
Ji Hyeon vừa ngồi xuống ghế bên cạnh, Taek Gi lập tức nổ máy đi ngay.
“Sao lại vào thành phố?”
“Đi chợ.”
“Chợ á?” Taek Gi đưa Ji Hyeon cùng đi chợ. Sau mười ngày từ khi đến xã Gae Ryeong, đây là lần đầu tiên Ji Hyeon bước ra khỏi làng.
Taek Gi chở Ji Hyeon đến chợ. Anh ta đã ghi hết các thứ muốn mua ra giấy, cứ đi phăm phăm chẳng để cho Ji Hyeon có thời gian thăm thú. Ji Hyeon vô cùng tò mò muốn biết ngôi chợ lớn nhất ở đây so với những khu chợ phổ biến hay những con phố mua sắm ở Seoul có nét đặc trưng riêng nào hay không? Nhưng Taek Gi cứ bước thật nhanh về phía trước, Ji Hyeon lẽo đeo theo sau, chẳng có thời gian để ngắm nghía hay làm gì nữa.
“Phải đi chợ nhanh rồi về vườn ngay. Lần sau hẵng đi dạo.”
Ji Hyeon nhìn Taek Gi, vừa nói vừa loay hoay ngó nghiêng với vẻ ngờ vực.
“Lần sau còn đi nữa à?”
“Chợ diễn ra trong năm ngày cơ mà.”
Cô thắc mắc không biết Taek Gi muốn mua gì mà dừng lại trước nơi có một đống giày. Giày thể thao rẻ tiền và đủ các loại giày khác được bày lộn xộn trên đất.
“Cô chọn một đôi giày thể thao đi.”
Taek Gi nói xong, Ji Hyeon xị mặt nhìn quanh đống giày, cô mà cũng phải đi những đôi giày thế này sao.
“Chân cô số mấy?”
“235.”
“Mang thử cái này xem.”
Taek Gi xem xét mấy đôi giày rồi đặt một đôi xuống đất nói. Chỉ đơn giản là một đôi giày màu trắng, chẳng có gì đẹp cả.
Ji Hyeon không vừa ý nhưng không thể lúc nào cũng đi đôi ủng cao su nặng trịch được, cô đành xỏ chân vào đôi giày Taek Gi chọn cho. Tuy đôi giày thể thao chẳng có gì đẹp nhưng chắc do đã quen mang ủng nặng nên Ji Hyeon cảm thấy đôi giầy này nhẹ như bông. Cô đã đắn đo không biết làm sao đi nổi đôi giày rẻ tiền này, nhưng khi thử vào rồi thì cảm thấy nó tốt gấp trăm lần đôi ủng. “Được đấy chứ?”
“Nhẹ lắm!”
“Vậy thì được. Bao nhiêu chị ơi?”
“15000 won.”
“13000 won thôi.”
“Không thể bớt đến 2000 won thế được. Thôi tôi bớt cho 1000 won đấy.”
Mặc bà chủ nói chỉ bớt 1000 won, Taek Gi vẫn chẳng nói chẳng rằng lấy 13000 won ra trả.
“Tôi đã bảo bớt 2000 won không được cơ mà.”
Bà chủ nhăn nhó hết cỡ xua tay.
“Bán đắt hàng nhé!”
Taek Gi cầm đôi ủng Ji Hyeon cởi ra rồi đi mất. Ji Hyeon chẳng biết làm thế nào, đành hết nhìn bà chủ tiệm giày lại nhìn Taek Gi, rồi mau chóng rời khỏi như thể chạy trốn. Ji Hyeon lén ngoảnh đầu lại thì thấy bà ta đang cười cười nhét tiền của Taek Gi vào túi đeo hông. Sao lúc bà chủ nhăn mặt kiên quyết bảo không thể bớt 2000 won, Taek Gi lại chúc bà ta bán đắt hàng, rồi mau chóng chuồn mất? Sao bà ta trước còn nhăn mặt không muốn bán, chỉ thiếu điều bảo mình cởi giày ra ngay, nhưng khi Taek Gi đi rồi thì lại tươi cười thế kia?
Tiếp theo, Taek Gi đến hàng bày bán quần áo.
“Cô mua hai chiếc quần đi.”
Quả là chuyện buồn cười nhưng đúng là hiện giờ Ji Hyeon đang mặc quần của Taek Gi. Ji Hyeon đã giặt và phơi chiếc quần lấy của Taek Gi hôm đầu tiên, sau đó lại tiếp tục lấy thêm một chiếc quần khác để mặc. Vì phải cho Ji Hyeon đến hai chiếc quần, Taek Gi trong suốt mười ngày chỉ mặc mỗi một chiếc.
“Mua hai cái quần mới rồi trả quần lại cho tôi.”
“Có một cái đã giặt để sẵn ở nhà rồi mà.”
“Cô chọn mau lên. Phải về rồi đấy.”
Taek Gi hối thúc quá nên chẳng có thời gian để lựa chọn. Những cái quần được chất thành một đống to bừa bộn, không có loại nào khác ngoài loại quần sợi nylon mà người ta gọi là”quần phùng phình [1]” hơn nữa màu sắc đều là”hàng hiếm” cả.
[1] Loại quần rộng, ống thụng, bó cổ chân, phụ nữ Hàn Quốc thường hay mặc lúc làm đồng.
“Tôi mà phải mặc cái này á?”
Ji Hyeon hỏi bằng vẻ mặt ái ngại nhưng Taek Gi đã vớ lấy một cái”quần phùng phình” đưa lên.
“Cái này bao nhiêu thế?”
“Mỗi cái đúng 5000 won.”
Lần đầu tiên Ji Hyeon thấy người bán hàng phớt lờ khách như thế. Muốn mua thì mua, không mua thì thôi, khách vào cũng chẳng buồn nhìn, bà chủ tiệm ấy ngồi cuối dãy đang ăn cháo. Khác với Ji Hyeon, Taek Gi dường như không thấy khó chịu với thái độ của người bán hàng.
“Khách đến mà lờ đi như vậy cũng được à?”
Ji Hyeon lẩm bẩm khó chịu, Taek Gi nhìn cô với vẻ kỳ lạ, như thắc mắc sao cô lại bực mình vì chuyện đó. Ở Seoul mà buôn bán kiểu này chắc chắn chưa hết một ngày đã sập tiệm rồi. Đã vậy Taek Gi còn nhìn Ji Hyeon như người dị hợm thế kia, khiến cô bỗng thấy mình như người đến từ hành tinh khác.
Taek Gi không hề hỏi ý kiến của Ji Hyeon xem cái này thế nào, cái kia ra sao mà cầm ngay hai chiếc”quần phùng phình” lên và lập tức trả tiền. Tại sao lại không trả giá như ở cửa hàng giày nhỉ?
“Đi thôi.”
“Mấy cái quần đó làm sao tôi mặc được?”
“Chê đồ rẻ tiền à?”
“Quần của các bà các cô mặc mà...”
“Chẳng phải cô mặc đồ đẹp rồi lại khổ sở đó thôi? Lúc làm việc, cái gì thoải mái là tốt nhất.”
Có vẻ như dù Ji Hyeon có phản đối thế nào, anh ta cũng sẽ bắt cô phải mặc bằng mọi giá.
Mình phải mặc rồi.
Ji Hyeon nhìn theo gáy Taek Gi mà lòng nặng trĩu. Taek Gi rời khỏi khu chợ rồi đi vào siêu thị gần đó.
Vừa nhìn thấy siêu thị, Ji Hyeon nghĩ ngay đến vài thứ cần phải mua, cô nhanh chóng theo đuôi Taek Gi tìm lấy găng tay và bông rửa bát, xong xuôi còn đi một vòng quanh siêu thị để tìm sữa rửa mặt nhưng không có. Không còn cách nào khác, Ji Hyeon đành chọn lấy xà phòng tắm rồi bước đến quầy tính tiền, Taek Gi cũng đang ở đó.
“Tôi lấy cái này.”
Ji Hyeon giơ găng tay, bông rửa bát và xà phòng tắm ra, Taek Gi bảo cô mang trả lại chỗ cũ.
“Phải có găng tay chứ. Bông rửa bát cũng vậy...”
“Tôi mua rồi. Cô mang trả lại đi.”
“Anh mua rồi á?”
Ji Hyeon nhìn lên quầy tính tiền, thấy quả thật đã có gang tay và bông rửa bát. Không chỉ vậy, tuy không phải là nhãn hiệu Ji Hyeon thường dùng, nhưng dù sao cũng có thêm cả những thứ không thể thấy trong nhà ông như dầu gội đầu, kem dưỡng tóc. Lúc trước đã có lần cô phàn nàn rằng sao lại không có dầu gội đầu và cả kem dưỡng tóc như thế.
“Ở nhà này không ai dùng kem dưỡng tóc, và vì bác gội đầu bằng xà phòng luôn nên cũng không có dầu gội.”
Chẳng có lý do gì để coi người gội đầu bằng xà phòng là người lạc hậu nhưng Ji Hyeon thấy bực mình khi mái tóc đã quen dùng dầu gội chất lượng tốt của cô giờ rõ ràng khô ráp và xơ cứng sau khi gội bằng xà phòng, chải đầu cũng khó. Chắc là mỗi lần Ji Hyeon gội và chải đầu, Taek Gi đã nghe cô càu nhàu nên nhân tiện ghé vào siêu thị để mua cho. Ji Hyeon nghĩ dầu gội và kem dưỡng tóc thì Taek Gi còn có thể biết, nhưng làm sao anh ta biết được cô đang cần găng tay và bông rửa bát. Cô ngồi phịch xuống ghế, quay lại thì thấy Taek Gi đã tính tiền xong, anh ta nhìn cô như thể thúc giục, rồi bước ra ngoài.
Quay lại chỗ đậu xe, sau khi leo lên xe thắt dây an toàn, Taek Gi bỗng chìa ra một vật gì đó. Là kem que.
“Cô ăn đi!”
Ji Hyeon không nói một lời cảm ơn nào, cô đón que kem và đưa lên bóc vỏ bao, bắt đầu nhấm nháp. Cô đã nghĩ rằng thứ mát lạnh thích hợp nhất lúc này chỉ có dưa lê mà thôi. Taek Gi cũng vừa lái vừa bóc một que kem ra mút, cắn lỗ chỗ, nhai lép nhép, không giấu vẻ ngon lành.
Vé đến nhà, Taek Gi mang những thứ mua ở siêu thị vào để trong nhà bếp rồi cầm chiếc”quần phùng phình” đưa cho Ji Hyeon, thẳng thừng đòi trả lại quần của mình.
“Quần á?”
“Cô cởi ra đi. Mau lên. Rồi mặc cái này vào.”
Taek Gi vừa chìa cái”quần phùng phình” mua ở chợ ra vừa nói.
“Tôi không thích mặc cái này.”
“Cô mặc hay không mặc thì cũng phải trả quần lại cho tôi.”
“Đằng đó có một cái đã giặt sẵn rồi cơ mà? Để tôi đưa anh cái đó. Mặc bộ đồ này thêm vài ngày nữa thôi...”
“Đưa cho tôi cả hai cái.”
Taek Gi nói quả quyết. Muốn ép Ji Hyeon mặc”quần phùng phình” thì chỉ có cách đòi lại chiếc quần cô nàng đang mặc mà thôi.
Ji Hyeon xịu mặt nhìn Taek Gi rồi giật lấy cái quần trên tay anh ta, đi thẳng vào phòng, đóng cửa đánh rầm một cái.
“Tưởng gì, chẳng phải quần xịn, mặc mấy năm trời rồi, giá như mình mang theo một cái quần thì hay quá.”
Ji Hyeon càu nhàu tháo nút thắt sợi dây nylon buộc ở cạp, cởi quần rồi quẳng đi.
“Thật là... cái này mặc làm sao được đây?” Ji Hyeon cầm cái”quần phùng phình” lên mở ra nhìn, càng thấy lố bịch.
“Có phải mặc khi không có ai ở nhà đâu cơ chứ, còn có bao người khác nữa mà, mặc thế nào đây?”
Trong phòng, Ji Hyeon đang cảm thấy khốn khổ thì bên ngoài lại nghe thấy tiếng Taek Gi giục cô mau ra ngoài.
“Tôi nghe thấy rồi.”
Ji Hyeon vội mặc quần vào, và thét toáng lên bằng giọng bực bội. Cái quần nylon này rộng thùng thình thoải mái và quả thật rất mát mẻ, nhưng nhìn từ bên ngoài, những bông hoa lòe loẹt tầm thường, đoạn từ mông xuống đến đùi cứ phình ra, kéo thẳng từ phần bắp chân cho đến mắt cá, rồi bỗng dưng túm lại, chẳng cân đối gì cả. Tuy không có gương để ngắm nghía nhưng chắc chắn bộ dạng cô bây giờ buồn cười không thể tả được.
“Ra đây nhanh lên!”
Taek Gi la lên và Ji Hyeon lại đáp lời như thể đang hét”Tôi biết rồi”, sau đó mở tung cửa ra.
“Đây!”
Ji Hyeon đưa như thể đang vứt cái quần ra, Taek Gi nhìn chằm chằm vào cái”quần phùng phình” cô đang mặc.
“Anh nhìn gì chứ?”
Ji Hyeon hỏi với bộ mặt như muốn cắn xé ai đó, Taek Gi tảng lờ quay mặc đi.
“Đi thôi!”
Ji Hyeon đứng trước cửa phòng không muốn nhúc nhích dù là nửa bước, nhìn Taek Gi, rồi như kẻ thất thế không biết làm gì hơn, cô leo lên xe tải của anh ta.
Trong lúc ngồi trên xe tải ra vườn, với thái độ hết sức bực tức, Ji Hyeon liên tiếp lấy móng tay cào cấu hoa văn của cái quần phùng phình lòe loẹt và lố bịch. Tuy nhiên mặc cô có cào cấu thế nào, số hoa văn ấy vẫn sờ sờ ra đó.
Không được rồi, phải về Seoul một chuyến mới được, hay là gọi điện bảo mẹ gửi quần thể thao xuống ình.
Có vẻ như nhờ mẹ gửi quần áo xuống sẽ dễ hơn được về Seoul. Cô định bụng, mẹ mà gửi quần áo xuống thì khỏi mặc mấy cái”quần phùng phình” này nữa. Nghĩ vậy, cảm giác tức đến chết có phần giảm đi đôi chút. Thế nhưng Ji Hyeon vẫn cảm thấy khổ sở vì phải mặc cái quán có phong cách loạn xạ này.
Đến vườn rồi, Ji Hyeon đi vào vườn với tâm trạng rầu rĩ tin chắc rằng các bà cô sẽ giật mình vì cái”quần phùng phình” lố bịch mà cô đang mặc. Nhưng điều đang chờ đợi Ji Hyeon không phải là lời trêu chọc của các bà cô mà là một cô gái trẻ. Khi Ji Hyeon và Taek Gi vừa bước vào vườn, cô gái đó chạy ngay đến chỗ Taek Gi như người thân lâu ngày gặp lại.
“Anh Taek Gi!”
“Ồ, Hong Y đấy à?”
Hong Y? Ji Hyeon chẳng hiểu sao mình lại nhìn cô gái mà Taek Gi gọi là Hong Y bằng ánh mắt sắc lẹm.
“Đến lúc nào vậy?”
“Em mới đến một lát thôi ạ.”
“Đi đường khỏe chứ?”
“Dạ vâng.”
Cô gái tên Hong Y ngoan ngoãn theo sau Taek Gi.
Ji Hyeon nhìn cái bóng Taek Gi và Hong Y đang bước đi cùng nhau với ánh nhìn chẳng chút thiện cảm, sau đó cô nhập vào đám các bà cô đang hối hả bọc nho. “Vừa đi chợ về à?”
“Sao ạ? Dạ.”
“Mua quần rồi à?”
“Dạ.”
“Mát mẻ và dễ chịu lắm phỏng?”
“Dạ, thích lắm ạ.”
Ji Hyeon dối lòng đáp rằng cô thích lắm. Bởi cô không thể nói ra cô ghét mặc chết đi được.
Ji Hyeon phụ các bà cô một tay, mắt lén nhìn về phía Taek Gi và Hong Y, nhưng họ đã biến mất, chẳng biết họ đi đâu.
“Hong Y gặp Taek Gi cứ như cá gặp nước ấy nhỉ?”
“Chúng nó sắp đính hôn rồi còn gì?”
“Chỉ có Hong Y có ý vậy hay sao ấy.”
“Chẳng lẽ Taek Gi không nghĩ đến chuyện lập gia đình với Hong Y sao?”
“Ô hay, Taek Gi cũng thích Hong Y đấy chứ.”
Nghe các bà cô đối đáp với nhau cứ như thể mối quan hệ giữa Taek Gi và Hong Y chắc chắn không phải bình thường vậy.
Xem ra anh ta có bạn gái rồi?
Thật quái lạ.
Gì thế? Cảm giác quái lạ này?
Chẳng thể hiểu nổi tại sao chuyện Taek Gi có bạn gái lại khiến Ji Hyeon phải”Hứ!” lên một tiếng.
Taek Gi có bạn gái rồi thì sao nào? Chỉ cần nhìn thấy Ji Hyeon thôi anh ta đã bực mình, đá thúng đụng nia với ánh mắt hình viên đạn, Taek Gi có bạn gái hay không thì can hệ gì tới cô? Một gã đàn ông lỗ mãng như thế mà cũng có bạn gái sao? Người như thế có gì là tốt chứ? Nói như vậy nhưng hình như không phải vậy. Ji Hyeon thật ra đã có những ấn tượng rất đẹp về Taek Gi.
Cô cảm thấy hụt hẫng ư? Sao cơ, hụt hẫng gì chứ? Cô gặp Taek Gi đã được bao lâu đâu, quan hệ giữa hai người trong khoảng thời gian đó cũng không có điều gì khó nói và hầu như chẳng thể nảy sinh tình cảm gì được.
Vậy thì rõ ràng anh ta đâu có thuộc về cô mà sao cô lại có cảm giác như bị cướp đi mất vậy? Chuyện điên rồ gì nữa đây? Anh ta cũng đâu phải kiểu đàn ông dễ dàng khiến người khác bị sét đánh, suốt 24 giờ phơi mình ngoài vườn, gương mặt sạm đen chỉ có hai con mắt và hàm răng là trắng. Là vì anh ta biết nói những lời ngọt ngào? Hay vì anh ta có một trái tim ấm áp? Không phải, dù là Ji Hyeon hay Taek Gi thì ngay trong ánh nhìn đầu tiên họ cũng không tìm thấy sự lôi cuốn nào từ người kia. Mà nếu có đi chăng nữa thì cả hai cũng chưa từng có ý nghĩ anh là của em, em là của anh, rồi thẹn thùng khi nghĩ họ sẽ thuộc về nhau. Nếu đã vậy, rõ ràng anh ta không thuộc về mình, tại sao cô lại có cảm giác như bị cướp mất thứ gì đó?
Ji Hyeon đột nhiên u sầu vì phải chịu đựng cảm giác điên rồ này.
Taek Gi và Hong Y vào vườn nho một lúc”lâu” vẫn chưa thấy trở ra, nét bực bội hiện rõ mồn một trên gương mặt Ji Hyeon. Mãi lâu sau Taek Gi và Hong Y mới trở lại chỗ Ji Hyeon đang bọc nho. Không biết hai người họ làm gì trong khu vừa rộng vừa sâu kia, chỉ thấy cô gái tên Hong Y mặt đỏ bừng như bị dồn máu.
“Taek Gi ơi, Hong Y nhớ mày quá nên phải mau chóng về đây đấy hử.”
Thấy các bà cô nói vậy, Hong Y đỏ mặt đáp:”Không phải đâu ạ.”
“Chúng nó lên Seoul, về trông đẹp ra cả nhỉ.”
“Đẹp như trăng rằm ấy.”
Xì, bảo lên Seoul về trông đẹp ra mà cũng nghe được chứ? Trăng rằm cái nỗi gì...
Ji Hyeon bĩu môi nhìn Hong Y chằm chằm.
Dù Ji Hyeon đã bĩu môi, cố đánh giá thấp ngoại hình của cô gái tên Hong Y đó, nhưng sự thực là cô ta rất đẹp và rất dễ thương. Hoàn toàn khác với những cô gái ở quê. Ji Hyeon tự nhủ: sao mình phải thấy tức tối vì con nhỏ nhà quê đó chứ, nhưng cổ họng cứ bị nghẹn lại một cách thật kỳ lạ. Cô ta chẳng có gì thua Ji Hyeon cả. Vàng thật chẳng sợ lửa, dù có nói giảm nói tránh thế nào đi nữa thì cô Hong Y này vẫn không chê vào đâu được. Mặc cho ji Hyeon không đời nào đồng tình với ý kiến đó. Và kỳ lạ hơn là tại sao tất cả các bà cô lẫn Taek Gi đều không ai giới thiệu Ji Hyeon với cô ta, ngay cả Hong Y cũng coi Ji Hyeon như không tồn tại.
Đến khi tất cả mọi việc đều xong xuôi, lúc leo lên xe tải, Ji Hyeon và Hong Y mới chào hỏi nhau. Chỗ ngồi bên cạnh Taek Gi rõ ràng là chỗ của... à không, chắc chắn là chỗ của Ji Hyeon, nhưng khi định leo lên, Ji Hyeon thấy Hong Y đang ngồi chễm chệ trên ghế. Dù sao, cũng không thể nói đó là ghế của tôi, cô lui ra đằng sau đi, nhưng Ji Hyeon cảm thấy thật khó chịu vì mình chưa hề nhường mà cô ta đã tự ý cướp chỗ. Ji Hyeon đành cùng các bà các cô leo lên thùng chứa hàng.
“Làm quen đi! Đây là cháu gái bác Kim.”
Taek Gi đến lúc ấy mới như thể phát hiện ra Ji Hyeon có mặt trên đời, anh ta giới thiệu cô cho Hong Y. Thời điểm giới thiệu sớm quá cơ.
“Chào chị!”
Hong Y chào và nở nụ cười duyên. Khi Hong Y mỉm cười trông cô ta còn đẹp hơn lúc mới gặp rất nhiều. Vì thấy Hong Y xinh hơn mình, cho nên sự bực dọc của Ji Hyeon càng như lửa được thêm dầu. Rõ ràng cô ta nói giọng vùng Kyeong Sang nhưng lại ngọt ngào và dịu dàng khác hẳn với mấy bà cô ở đây.
“Chào cô!” Ji Hyeon cũng mỉm cười chào đáp lại. Đến đó là hết. Hong Y chỉ nhìn về phía trước, à không, chỉ nhìn chằm chằm vào Taek Gi, chẳng nói thêm với Ji Hyeon lời nào nữa.
Ngồi cùng các bà cô ở thùng hàng phía sau, Ji Hyeon mới phát hiện ra mình trông chẳng khác gì họ. Vì thế, Ji Hyeon càng cảm thấy rõ rệt sự cách biệt lớn giữa cô và Hong Y đang ngồi cùng Taek Gi đằng trước. Dù mấy bà cô ấy ít thì hơn Ji Hyeon độ mười tuổi, nhiều thì hơn cô đến những hai mươi tuổi, nhưng Ji Hyeon mặc cái”quần phùng phình” màu sắc lòe loẹt giống y loại quần họ đang mặc, lại móc khăn lên cái vành nón rộng nên ai trông cũng sẽ tưởng cô là bà thím quê mùa. Tuy không có ý hạ thấp các bà cô ở quê nhưng từ khi cô mặc cái váy hoa đang là mốt hiện nay về làng Kim Cheon đến giờ mới có mấy ngày, ai dè đã bị biến thành một bà thím nhà quê thế này. Thật là ấm ức mà. Bạn bè thấy cô mặc cái quần này thì sẽ nói sao đây hả trời, cảm giác khổ sở bỗng dưng lại ùa về. Dù gì thì cô cũng là một Kim Ji Hyeon từng nổi tiếng ở đại học cơ mà.
Nổi tiếng ở trường đại học? Đúng ra mà nói thì không hẳn là vậy. Không hẳn nổi tiếng đến vậy. Ji Hyeon không có vẻ đẹp sắc sảo, thân hình cao vừa phải, tròn vừa phải, mặt mũi không hề xấu xí, tựu trung có thể nói là ngoại hình khá. Nhưng khi đó, cô luôn cập nhật những món trang sức và quần áo hợp mốt để diện, lại chẳng bỏ sót một bài hát thịnh hành nào, thường xuyên lui tới ăn chơi, nhảy múa ở các quán bar nổi tiềng. Ngoại trừ không có vận may xin được việc làm, ở nhà lười nhác suốt hai năm trời, nói chung cô đã tận hưởng được cuộc sống cơ bản của một cô gái Seoul. Thế mà nay Ji Hyeon lại mặc cái”quần phùng phình” này rồi làm vườn ở quê, lũ bạn mà biết cô cực khổ thế này thì sẽ nói sao không biết?
Tốt tính, dễ hòa hợp và chẳng nói ghét ai bao giờ nên Ji Hyceon có rất nhiều bạn. Bạn gái nhiều, bạn trai cũng nhiều và tình yêu thì cũng đã trải qua hai mối.
Hai người bạn trai sao?
Ji Hyeon nhớ đến những anh chàng cô đã quen và chia tay, rồi lại không kìm được nhìn chằm chằm vào lưng Hong Y và Taek Gi phía trước.
Ai mà không có người yêu chứ? Muốn là có ngay.
Cảm giác nhức nhối khó chịu lại ùa đến. Hay nói đúng hơn, cảm giác bực bội đang mỗi lúc một dữ dội hơn.
Trong số hai người bạn trai cũ của Ji Hyeon có một gã tên là Kyu Jin, Ji Hyeon sẽ giải thích lý do vì sao cô lại nhẫn tâm gọi người mình từng yêu là gã. Họ đang tìm hiểu nhau thì gã phải đi nghĩa vụ quân sự. Từ ngày có lệnh gọi nhập ngũ cho đến buổi sáng phải vào trại huấn luyện, gã đã bắt Ji Hyeon hứa sẽ thủy chung đến cả trăm vạn lần, nhưng rồi chính gã lại là kẻ thay lòng đổi dạ trước.
Gã dùng trăm phương ngàn ké ép Ji Hyeon phải nói ra câu”Em sẽ không thất hứa.”
“Phải rèn luyện, phải quyết tâm, anh đều không sợ. Chỉ sợ nhớ em đến mức không chịu được mà thôi.”
Gã đã từng nói như vậy.
“Hai năm là một quãng thời gian rất dài, làm sao anh có thể bảo em phải đợi anh được chứ? Cho nên dù đau xé lòng nhưng anh sẽ không níu giữ em nếu em gặp được một người đàn ông tốt.”
Đoạn gã còn nói trước là sẽ đau lòng, buồn bã, nhớ nhung nhường nào.
“Anh sẽ nhớ về em hằng ngày và cố gắng sống khỏe. Có thể trước khi nhớ đến em, anh đã ngủ mất rồi, nhưng nếu một ngày anh nhận được thư của em, anh sẽ vui đến mất ngủ mấy ngày liền đấy. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, anh đã muốn rơi nước mắt rồi. Đêm qua anh nhìn tấm ảnh của em định để trong ví mang vào quân ngủ mà phát khóc đấy em à.”