Ji Hyeon đặt nồi canh lên bàn và mở nắp ra, tức thì nét mặt của ông và Taek Gi trở nên là lạ. Tuy vậy, cả hai không ai nói lời nào, lần lượt dùng muỗng nếm thử xem sao, sau khi nếm xong, nét mặt ông và Taek Gi càng kỳ lạ hơn.
“Cái này là canh hay xúp?”
Ông hỏi.
Sự thật đúng là khó có thể phân biệt. Nhạt cho thêm bột, mặn lại đổ thêm nước, rồi lại nhạt, lại cho thêm chút muối, các vật liệu đáng lẽ cần được xử lý tinh tế nay đang nồi lềnh bềnh như rơi xuống dòng Hangang.
“Đúng rồi ạ, tùy theo cảm nhận của người ăn ạ. Có thể gọi nó là canh, cũng có thể bảo là xúp, nói đúng hơn là món ăn đa dạng.”
“Khặc...”
Taek Gi cố nhịn cười. Mặt Ji Hyeon đỏ bừng lên.
“Vì không có bột nêm nên...”
Ji Hyeon đỏ mặt, nói lí nhí, còn Taek Gi thì nghiến răng để nín cười khiến cơ vùng cằm co bặm lại.
“Mang cá trống ra đây, cả tương ớt nữa!”
Taek Gi lấy cá trống và tương ớt ở trong tủ lạnh đặt lên bàn, ông bảo xới cơm và chấm cá trống vào tương ớt.
“Không có mùi vị gì sao, anh Taek Gi?”
“Sao lại không có? Món ăn đa dạng mà.”
“Đừng trêu tôi nữa.”
Ji Hyeon vừa cắn răng vừa liếc nhìn Taek Gi, Taek Gi nhịn cười đi ra khỏi bếp.
“Sao thế nhỉ? Dở đến thế sao?”
Ji Hyeon lấy muôi múc nước canh cho vào miệng rồi phun cả ra ngoài.
“Sao lúc nãy mùi vị được lắm mà. Hay đem cho lũ chó nhỉ?”
Ji Hyeon trộn cơm vào món canh thất bại rồi mang ra chỗ lũ chó.
“Món này đích thân ta nấu đấy. Ăn ngon nhé!”
Thấy Ji Hyeon mang cơm đến, lũ con chó mừng rỡ chạy lại, nhưng ngay lập tức, chúng quay ngoắt bỏ đi.
“Sao vậy nhỉ? Dở đến mức chó cũng không thèm ăn ư? Mấy thứ này bỏ đi đâu cho hết bây giờ? Mình ăn vậy!”
Ji Hyeon đang nổi cáu thì Taek Gi bước lại gần.
“Cô ăn đi. Món ăn đa dạng mà.”
Taek Gi lại trêu tức.
Ji Hyeon liếc nhìn Taek Gi rói đột nhiên nảy ra một ý hay.
“Chẳng biết quý thức ăn gì cả, đúng là mấy con Ki!”
Ji Hyeon thốt ra từ Ki gần như ám chỉ Taek Gi, Taek Gi quay phắt đầu lại nhìn Ji Hyeon chằm chằm.
“Ki? Từ dành cho đằng này đấy à?”
Ji Hyeon giả vờ ngây thơ. Taek Gi nhìn Ji Hyeon rồi lại quay đi.
“Ăn đi chứ, Ki Ki!”
Taek Gi lại quay ngoắt đầu lại.
“À, hôm nay trời đẹp thật đấy!”
Ji Hyeon cười chế nhạo, rồi uể oải đi vào phòng.
Taek Gi như hiểu ra câu chuyện, anh ta phì cười rồi đi về hướng phòng mình. Ji Hyeon bật cười bước vào phòng, trước khi đóng cửa, cô quay về phía mấy con chó la lớn một lần nữa.
“Taek Gi! Đồ thô lỗ.”
“Trời đất, thật là!”
Taek Gi lao đến với vẻ mặt sôi máu nhưng Ji Hyeon đã mau chóng đóng cửa lại.”A ha! Dễ chịu quá.”
Ji Hyeon vui vì đã dẫn trước anh ta một bàn thắng, cố nở nụ cười đấy thỏa mãn.
Chỉ có tối qua, lúc chuẩn bị cơm cho Ji Hyeon là anh ta ân cần thôi, hôm nay con người ấy lại đối xử với cô kiểu gì thế này.
Bị chửi là chó nên muốn trả đũa,”hành hạ” người ta đến mức không sống yên được một ngày hay sao. Tên oái oăm chỉ giỏi chọc tức người khác là không ai bằng.
Mỗi khi Ji Hyeon cảm thấy quen tay với công việc vừa chớm vui mừng, là giọng càu nhàu của Taek Gi lại vang lên”Vẫn chưa biết làm hả cô? Tôi đã nói bao lần đây là hàng giao đến siêu thị rồi nhỉ?”
“Tôi thấy như thế này chắc là được rồi...”
“Cô không thấy cái này à? Những quả trong này vẫn chưa chín đâu. Cô hái cả những chùm lẽ ra phải để thêm ba bốn ngày nữa hẵng hái, mà vẫn nói được à. Đúng là ngốc!”
Thật quá đáng. Mình đâu phải cái máy, cũng đâu phải là siêu nhân, làm sao thấy rõ được quả nho nằm tít giữa chùm cơ chứ. “Thật là dở hơi, bới lông tìm vết!”
Ji Hyeon lầm lũi theo sau, vừa đi vừa lẩm bẩm, chỉ chực rớt nước mắt. Nhưng Ji Hyeon không muốn khóc trước mặt tay Chang Taek Gi, đáng ghét cô cắn răng để nước mắt khỏi trào ra. Song sau mỗi lẩn bị mắng, tâm trạng cả buổi chiều còn lại đều rất buồn bực, chẳng thể làm tốt được việc gì.
Mỗi khi thấy thái độ đáng ghét của Taek Gi. Ji Hyeon lại muốn từ bỏ tất cả đất đai, quyền thừa kế, chẳng cần mấy thứ đó nữa. Cảm giác căm tức, uất hận sẽ tiêu tan hết một khi từ bỏ tất cả. Nhưng nếu cô bỏ cuộc, bà mẹ ở Seoul sẽ nhảy dựng lên vì tức tối, mẹ không bao giờ hiểu được mình đã nhọc lòng đến thế nào. Vả lại, nếu ngay bây giờ từ bỏ, sẽ chỉ khiến tên Taek Gi đáng ghét kia nở nụ cười nhạo báng, mình sẽ không để hắn được toại nguyện đâu. Nghĩ đoạn, bản tính cứng cỏi không chịu thua của Ji Hyeon lại trỗi dậy.
Bị Taek Gi mắng te tua, Ji Hyeon cúi đầu, không muốn thấy ánh mắt của Teak Gi và các bà cô nữa. Anh ta muốn mắng thì mắng lúc có riêng Ji Hyeon thôi, đằng này lại mắng vào lúc có đông đủ mọi người để khiến cô mất mặt. Điều này chỉ khiến Ji Hyeon thêm thù hận mà thôi.
Đến giữa buổi có người mang đồ ăn nhẹ đến nhưng Ji Hyeon chẳng màng. Trong lúc mọi người đang ăn lót dạ, Ji Hyeon ngồi một mình trong vườn nho nguyền rủa Taek Gi. Thực ra tính cô không nhút nhát đến thế nhưng hoàn cảnh có thể làm thay đổi tính cách con người. Ji Hyeon thực sự không muốn giả bộ không có chuyện gì để ngồi ăn cùng người khác, càng không muốn nhìn thấy cái tên Taek Gi đáng chết vừa xỉa xói người ta một trận te tua, sau đó lại thản nhiên như không có chuyện gì. Dù chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi ăn nhẹ thôi, không đối diện với Taek Gi, lánh riêng ra một chỗ, tâm trạng phẫn uất của Ji Hyeon đã phần nào lắng lại.
“Không ăn à?”
Taek Gi xuất hiện tự bao giờ, dịu giọng hỏi.
Ji Hyeon chẳng nói chẳng rằng, đứng dậy bỏ vào vườn nho, tỏ thái độ: tôi chẳng thèm nói chuyện với một gã như anh.
“Không ăn thì làm sao làm việc được nhỉ?”
“Trông thấy anh là tôi phát ghét rồi, đừng có đi theo tôi!”
Ji Hyeon cảnh cáo bằng giọng sắc lẹm.
“Cô làm tốt hơn một chút có được không? Cô mà làm tốt hơn một chút thì đã chẳng có chuyện tôi càu nhàu và sẽ tốt cho cả hai đúng không nào?” “Tôi đã bảo là tôi ghét nói chuyện với anh!”
Ji Hyeon quay ngoắt lại, gắt ầm lên.
“Tôi không làm tốt, tôi bị mắng chửi, cùng lắm không chịu đựng được tôi sẽ bỏ cuộc, đó là việc của tôi, anh đừng có nói chuyện với tôi nữa!”
“Muốn thừa kế vườn nho, phải cố học cách làm viêc mới phải. Nếu không muốn nghe lời chỉ bảo thì cô học được gì chứ?”
“Im đi! Đồ khùng!”
Ji Hyeon bỗng dưng gào lên.
“Đồ khùng”, một lời đáng lẽ không nên nói ra, sao đột nhiên lại tuột khỏi cửa miệng. Đó là những gì vừa nãy Ji Hyeon ngồi một mình dưới lùm nho nguyền rủa Taek Gi trong khi Taek Gi và các bà cô đang ăn.
Trông vẻ mặt của Taek Gi có vẻ bất lực và không vui.
Sau khi lỡ miệng, Ji Hyeon cảm thấy có điều không phải, lập tức quay người bỏ đi, ra khỏi bán kính mười mét tính từ chỗ Taek Gi đang đứng.
“Đúng là, chết tiệt! Sao lại mắng anh ta là đồ khùng chứ!”
Ji Hyeon hối hận, liên tục gãi đầu.
Cô quay lại nhìn chỗ Taek Gi đứng, anh ta nổi giận hay sao mà bỏ đi đâu mất rồi.
“Nếu ghét tôi, sao anh còn đi theo tôi và giả bộ quan tâm săn sóc?”
Ji Hyeon đổ vấy lỗi buột miệng chửi bậy lên Taek Gi.
“Mình vốn đâu có ý định công kích ai... tại anh ta tự dưng nghe hiểu đấy chứ. Lẽ nào anh ta lại biết tiếng lóng của dân mạng”
Khi Ji Hyeon quay trở lại nơi làm việc, Taek Gi và các bà cô đã nhịp nhàng tay làm miệng nói. Ji Hyeon liếc sang xem biểu hiện của Taek Gi thế nào nhưng mặt anh ta vẫn cứ tưng tửng như mọi lần. Cô đã chuẩn bị tinh thần chờ trận mắng xối xả trả đũa của Taek Gi nhưng anh ta chẳng hé mắng cô lời nào nữa. Ji Hyeon đã làm sai mấy lần cơ mà.
Trên đường về nhà, sau khi các bà cô xuống xe, Taek Gi không lái xe về nhà ngay mà đi đến một chỗ khác.
“Anh đi đâu vậy?”
“Chúng ta cần đến một nơi này.”
Giọng điệu trả lời không hề cấm cản.
Mình có nên xin lỗi không nhỉ?
Ji Hyeon băn khoăn nhìn Taek Gi. Nét mặt anh ta không có vẻ gì bực tức.
“Này anh, tôi xin lỗi về câu nói ban nãy.”
“Cô nói gì nhỉ?”
“Lời ấy đấy... khi nãy... đồ khùng...”
Ji Hyeon nói lí nhí.
“Tôi xin lỗi. Tôi không có ý, tôi chỉ buột miệng thôi. Dù sao... , thật ra từ đó không có nghĩa xấu nhưng mà...”
Ji Hyeon vừa nói vừa hy vọng Taek Gi ở dưới quê sẽ không rành ngôn ngữ mạng.
“Cô chẳng cần phải xin lỗi vậy đâu, chuối vãi!”
Taek Gi vừa dứt lời, Ji Hyeon quá đỗi ngạc nhiên, nhìn anh chằm chặp.
“Ơ!”
Không thể ngờ được. Ji Hyeon cứ ngỡ Taek Gi quê mùa nhưng đến cả từ”chuối vãi” anh ta còn biết chứ nói gì đến từ kia.
“Vào theo tôi!”
Taek Gi dừng máy cày trước cổng một căn nhà, vừa leo xuống vừa nói. Ji Hyeon ngơ ngác nhìn Taek Gi rồi đi theo vào nhà.
“Bà ơi, cháu đến rồi đây.”
“Ơ, đến rồi à?”
Một bà già rất đẹp lão, không có nét gì giống những bà lão ở quê, từ trong bếp bước ra.
“Đây là cháu gái của ông chủ Kim ạ!”
“Ồ, vậy à. Ôi cha, xinh quá nhỉ!”
“Cháu chào bà ạ!”
“Hai đứa mang cái này về đi!”
Bà chỉ vào thố kim chi để trên kệ và nói.
“Vâng, cháu sẽ ăn hết, bà ạ.”
“Hết thì lại báo cho bà biết.”
“Vâng ạ.”
“Mang luôn cái hũ bên cạnh về nhé. Bánh xèo và rau đấy. Có cả bánh xèo hẹ nữa. Hôm nay là giỗ ông.”
“Vậy ạ? Chúng cháu sẽ ăn hết ạ.”
“Về ăn ngay đấy nhé.”
“Vâng ạ.”
Taek Gi bê thố kim chi to đùng còn Ji Hyeon ôm rổ tre đan đựng rau và bánh xèo, cả hai lễ phép cúi chào một lần nữa rồi mới ra về.
“Anh cũng hay chat à?”
Ji Hyeon vừa leo lên máy cày vừa hỏi.
“Cô nghĩ người nhà quê không biết chat à?”
“Thật thế ạ.”
“Ở quê người ta cũng xài Internet hết rồi đấy. Chẳng qua không có thời gian nên không dùng thường xuyên thôi.”
Ji Hyeon mở thố kim chi đặt cạnh Taek Gi ra.
“Ôi ngon quá. Bà trộn kim chi cho phải không?”
“Nhà mình vẫn thường xuyên lấy kim chi bà ang về ăn đấy thôi.”
“Bà tốt bụng quá nhỉ.”
Ji Hyeon đậy nắp thố lại, phủ tấm vải lên rổ tre rồi nói.
“Ừ.”
“Nhưng mà bánh xèo là gì vậy?”
“Là bánh bột chiên đấy. Ở Seoul, người ta gọi là bánh bột chiên, còn ở Kyeong Sang người ta gọi là bánh xèo.”
“À, là do cách đọc chệch từ ‘bánh xếp’ đây mà.”
“Đúng thế.”
“Thế còn hẹ là gì vậy?”
“Giống hành lá ấy.”
“Ở Kyeong Sang người ta gọi là hẹ ạ?”
“Ừ.”
“Lạ nhỉ. Tuy hơi ngớ ngẩn nhưng tôi vẫn muốn hỏi cho biết, tôi ăn thử một miếng bánh xèo có được không?”
“Cô ăn đi!”
Ji Hyeon bẻ một miếng bánh bột chiên cá đưa lên bỏ vào miệng.
“Hôm nay khỏi cần món khác nữa.”
“Ngon không?”
“Chẳng biết có phải do đói bụng không mà sao tôi thấy ngon quá. Anh ăn không?”
“Cho tôi thử một miếng.
Ji Hyeon vừa đưa miếng bánh vào tay Taek Gi, Taek Gi liền bỏ ngay vào miệng.
Tính đến thời điểm bấy giờ, mọi việc vẫn êm xuôi. À không, mọi việc vẫn êm xuôi cho đến lúc các món kim chi bánh bột chiên và rau của bà được dọn lên bàn ăn.
Ông đang dùng bữa tối ngon lành thì đột nhiên nổi giận lôi đình, chỉ vì các món ăn được tiết lộ là do bà làm. “Món rau và bánh xèo do Ji Hyeon làm đấy hả?”
“Dạ không, bà cho đấy, ông ạ. Hình như bà bảo là giỗ ông hay giỗ ai ấy. Bà còn cho cả kim chi nữa. Ngon lắm phải không ông? “Cái gì?”
Đột nhiên ông quát ầm lên.”Còn nói là đám giỗ ông à? Vậy khác nào nói món rau và bánh xèo này là đồ cúng!”
Tức thì, ông quát tướng lên trong tư thế như sắp lật mâm cơm.
Ji Hyeon đã làm sai chuyện gì, chẳng biết mình đã làm sai chuyện gì nữa, cô hoảng sợ, nhìn ông với vẻ mặt ngỡ ngàng.
“Lấy mấy thứ bánh xèo và rau này về để làm gì hả!”
Ông đập mạnh đôi đũa, rung cả bàn rồi đứng phắt dậy, bỏ ra ngoài.
Ji Hỵeon chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ngồi trơ ra, ngơ ngác nhìn theo.
“Trời ơi, điên mất thôi!”
Ji Hyeon cũng đặt đũa xuống và thốt lên.
“Tôi đã làm gì sai nào?”
“Chẳng có gì sai cả. Cô ăn đi!”
Mình không sống nổi nữa rồi. Dẹp hết đất đai và mọi thứ đi, phải về Seoul thôi. Cả ngày ở ngoài đồng thì bị tên con trai vùng Kyeong Sang nhiếc móc, tối về nhà lại tiếp tục bị ông lão vùng Kyeong Sang mắng mỏ. Chẳng có lý do gì mà phải sống thế này cả. Thật không thể chịu nổi nữa rồi.
Ji Hyeon mặt mày nhăn nhó định đứng lên thì Taek Gi níu cô lại.
“Không phải nổi giận với cô Ji Hyeon đâu. Cô ngồi xuống ăn cơm đi!”
“Tôi no rồi. Chẳng muốn ăn nữa. Tôi xin lỗi nhưng bát đĩa anh Taek Gi rửa vậy. Tâm trạng ức chế thế này, tôi chẳng thiết làm gì hết.”
Ji Hyeon ra khỏi nhà bếp, bỏ về phòng.
Một tính cách rất khó hiểu. Dù đã nhiều lần muốn nghĩ tốt cho ông họ, nhưng chẳng thể hiểu nổi hành động thiếu nhã nhặn này của ông rốt cuộc vì duyên do gì. Không biết món đồ cúng giỗ người mà bà cụ cho kim chi gọi là ông ấy, có khúc mắc gì với ông, nhưng khi nãy bộ dạng của ông quả khiến người ta toát mồ hôi lạnh.
“Chính vì như vậy nên ông cả đời không thể kết hôn được với ai.”
Mặc dù Taek Gi nói rằng không phải ông nổi giận với Ji Hyeon, cô vẫn bực mình và cảm thấy không thể chịu đựng được nữa. Ji Hyeon chỉ muốn có một ít thời gian hiếm hoi buổi tối giải tỏa cảm giác buồn bực cả ngày, nhưng kết cục quá mức thê thảm, cô đành trải nệm đi nằm sớm. “Cô ngủ à?
Taek Gi nói vọng từ bên ngoài.
“Tôi định ngủ đây.”
“Tôi vào được không?”
“Anh vào đi.”
Cửa mở ra, Taek Gi thò đầu vào.
“Cô ăn nho rồi hãy ngủ!”
“Thôi, tôi không có tâm trạng.”
Ji Hyeon trả lời lạnh lùng.
“Không phải ông nổi giận với cô đâu.”
“Dù vậy đi nữa, tôi vẫn rất bực.”
“Cô cứ coi đó là tính cách trời sinh của bác Kim đi.”
“Dù đó là bản tính của ông, tôi vẫn thật sự cảm thấy không thể nào lấy một người đàn ông Kyeong Sang được. Tôi muốn ngủ. Làm ơn đóng cửa lại giùm tôi!”
“Tôi biết rồi!”
Taek Gi đóng cửa xong, Ji Hyeon liền nhắm mắt lại.
Có mong sao ngày mai trời đổ một cơn mưa to để cô được nghỉ ở nhà... trong dòng suy nghĩ miên man, cô chìm vào giấc ngủ.
Ji Hyeon choàng dậy theo phản xạ khi chuông báo thức từ điện thoại di động réo vang.
Ngày thứ tư sau khi đến đây, đúng vào hôm ông họ quay về sau chuyến du lịch On Cheon, sáng sớm hôm ấy, Taek Gi đã đánh thức cô, lôi xềnh xệch khiến cô chảy cả nước mắt.
“Mấy ngày rồi? Cô không biết tự dậy à? Con gái lười biếng thế này thì làm được tích sự gì?” Ji Hyeon tức giận, xấu hổ đỏ cả mặt, chỉ biết trân trân nhìn Taek Gi.
“Tôi phải làm cơm dâng cho cô đến bao giờ hả? Cô đến đây muốn làm vườn mà thái độ như vậy thì làm thế nào được. Chẳng lẽ tôi còn phải dạy cô làm cơm hay sao?”
Sau khi tuôn một tràng, Taek Gi hầm hầm bỏ đi, Ji Hyeon bỗng trào nước mắt. Ai cũng đối xử với cô như thế cô là món đồ vô dụng. Cô thấy buồn bã, đau lòng và xấu hổ. Cả ngày hôm ấy, Ji Hyeon cứ thấy ưu tư. Vậy nên bắt đầu từ buổi sáng hôm sau, cô đặt chuông báo thức lúc 6 giờ rồi bật dậy ngay khi nghe tiếng chuông đổ, chạy thẳng vào bếp. Chưa tỉnh ngủ nên dù đã chạy vào bếp Ji Hyeon cũng chỉ đứng đó lóng ngóng chứ chẳng biết làm gì. Nhưng ít nhất cô cũng không bị ăn mắng vì dậy muộn nữa.
Ji Hyeon gấp chăn lại, hối hả chạy ra ngoài thì thấy ngoài trời đang đổ mưa. “Mình cầu cho trời mưa thì giờ mưa thật rồi. Mưa thế này chắc sẽ khỏi phải làm việc.”
Ji Hyeon bước ra khỏi phòng, con chó đang nằm trước cửa thấy cô liền ngúc ngoắc đuôi mừng rỡ.
“Sao lại nằm đây, chó.”
Con chó vẫn vẫy đuôi, không biết mình bị mắng.
“Tao không ưa mày đâu. Đừng có vung vẩy cái đuôi như thế.”
Ji Hyeon chỉ tay, định mang giày vào thì phát hiện bên cạnh đôi giày có một nắm lông tròn tròn.
“Gì thế này?”
Dưới ánh sáng yếu ớt của bình minh, hết sức tự nhiên Ji Hyeon quờ tay cầm lấy túm lông đưa lên xem.
“Lông gì vậy nhỉ? Mịn quá.”
Ji Hyeon bửa ra xem, đột nhiên thấy đầu lâu của một loài động vật bám chặt vào đám lông. Tức thì, cô khiếp vía, hất tung túm lông lên trời, la thất thanh:
“Á! Á!”
“Tiếng gì thế nhỉ?”
Ông hốt hoảng chạy ngay lại khi nghe thấy tiếng la của Ji Hyeon, Taek Gi cũng nhanh chân chạy đến.
“Làm sao? Có chuyện gì vậy?”
“Cô sao thế?”
“Đó đó, nó đó!”
Ji Hyeon run lẩy bẩy, mặt mày tái mét như sắp xỉu đến nơi, tay chỉ vào túm lông cô vừa hát ra.
“Cái đó là cái gì vậy chứ?
Taek Gi cấm túm lông lên rồi nhanh trí vứt ngay vào thùng rác bên cạnh. “Cái gì thế Taek Gi?”
“Da thỏ ông ạ!”
Thì ra đó là đầu một con thỏ.
“Lũ chó tha ở đâu về nhả trước cửa phòng con”
Ji Hyeon run giọng, ông dặng hắng mấy tiếng.
“Coi bộ có ai bắt thỏ ăn rồi đây.”
“Vâng. Chắc là vậy ạ.”
“Thật không thể sống được nữa, con chó chết này…”
Ji Hyeon buột miệng thốt ra lời nói tục, ông và Taek Gi sững sờ nhìn cô như người mất hồn.
“À nhầm, con chó mất nết này!”
Ông bỏ vào phòng, cho qua chuyện lũ chó tha đầu thỏ về nhà.
“Chúng nó muốn tôi chết vì sợ nên mới tha về đây mà. Chúng nó biết là tôi ghét chúng mà.”
“Không phải nó tha về để dọa cô đâu, nó muốn cô để ý đến nó, muốn thu hút sự chú ý của cô đấy.”
“Anh nói sao ấy chứ?”
“Ý tôi là chúng nó coi đó là một món quà, tha về tặng cho cô.”
“Làm sao có chuyện đó được?”
“Chắc cô chưa nuôi chó bao giờ rồi. Đối với con người, đặc biệt là người chủ sống chung một nhà thì chằng bao giờ nó dám hỗn đâu. Nó muốn cô thích nó và thân thiết với nó nên đã cố gắng thể hiện đấy.”
Taek Gi diễn giải một hồi thì Ji Hyeon bắt đầu cảm thấy có lỗi với lũ chó.
“Nhưng mà, nó muốn thu hút sự chú ý của tôi thì lẽ ra phải tha áo khoác lông thỏ đến chứ sao lại tha đầu thỏ…”
Ji Hyeon xấu hổ không nói thêm lời nào nữa, cô đi ngay vào bếp. Cơm đã nấu xong sẵn, Ji Hyeon lục lọi tủ lạnh để xem nấu canh gì thì Taek Gi bước vào.
“Nấu canh gì bây giờ?”
Ji Hyeon không hề có khả năng chế biến thức ăn từ những nguyên liệu sẵn có, cô phải cắt lời hỏi Taek Gi.
“Tôi ngâm sẵn rong biển rồi. Nấu canh rong biển là được.”
“Để tôi nấu cho.”
“Để đấy tôi nấu. Không chúng ta lại phải ăn món đa dạng nữa đấy.”
“Thôi được rồi! Anh nấu thì nấu đi. Nhưng mà hôm nay là sinh nhật ai vậy? [4]”
[4] Theo phong tục cổ truyền, vào sáng sớm ngày sinh nhật của mình, người Hàn Quốc phải ăn canh rong biển.
“Đâu có, vì bác rất thích ăn canh rong biển thôi.”
“Ông nội tôi cũng thích ăn canh rong biển. Hai ông là anh em họ, quả nhiên khẩu vị ăn cũng giống nhau. Nhưng ông nói ông sẽ ăn sáng à?”
“Ừ, ông sẽ ăn.”
“Không được dọn các món rau và bánh bột chiên lấy ở nhà bà hôm qua phải không?”
“Không dọn lên thì hay hơn. Chắc phải trộn rau mới thôi.”
“Anh dạy tôi cách trộn nhé.” Ji Hyeon nói xong, Taek Gi nhìn cô chằm chằm như muốn nói con gái lại phải nhờ con trai dạy cho cách làm món rau trộn cơ đấy.
“Tôi sợ nó lại thành món rau đa dạng.”
Taek Gi phì cười, đặt nước lên bàn rồi lấy một mớ rau bina ra.
“Rau bina ở đâu ra vậy ạ?”
“Thì trồng ở trong vườn chứ đâu. Mỗi nhà đều tự trồng và chia nhau ăn.”
“Mọi người ở đây tốt bụng quá nhỉ?”
“Ở đâu tốt bụng bằng ở quê chứ.”
Tuy không phải là cách nhặt rau gì đặc biệt nhưng Taek Gi như đã quen tay, anh nhặt rau rồi cho vào nồi nước một cách điệu nghệ.
“Cô thấy không? Nấu nước đến khi nào nước sôi sùng sục từ đáy nồi, thấy có bong bóng thế này thì nhấc xuống. Không được luộc rau lâu quá, nhớ chưa?”
“Tôi biết thì biết rồi, nhưng vẫn chưa làm thủ nên còn chưa rành lắm.”
Taek Gi vớt rau bina ra, xối bằng nước lạnh, sau đó giũ sạch nước đọng rồi cho vào một tô inox, trộn đều hỗn hợp gia vị tỏi, muối, muối mè và dầu mè.
Đoạn anh ta lại lấy một hũ gia vị, rắc lên một thứ bột lần đầu tiên Ji Hyeon trông thấy. “Cái đó là bột nêm ạ?”
“Là loại gia vị tự chế. Bà cụ ình kim chi làm cho đấy. Cá đối, nấm khô, tôm khô và một số gia vị khác trộn lại với nhau.”
“Ở Seoul, mọi người toàn mua bột nêm dùng thôi.”
“Ở đây cũng không phải không dùng thứ này, nhưng do bà tự tay làm lại đích thân mang đến nên tôi dùng cái này.”
Taek Gi trực tiếp dùng tay trộn rau với gia vị, rồi nhúc một ít lên đưa Ji Hyeon nếm. Mùi vị quả rất ngon.
“Ngon quá!”
Taek Gi bày rau ra đĩa, Ji Hyeon bê đĩa rau đặt lên bàn ăn.
“Hừm, muốn chọc tức ông tôi chỉ cần bê hết món rau trộn bà cho hôm qua lên thôi.”
Nghe Ji Hyeon nói, Taek Gi phì cười.
“Anh Taek Gi gọi ông ra đi. Tôi không muốn nói chuyện với ông đâu, sợ ông lại nói trận lôi đình thì chết.”
“Được rồi.”
Nhìn nét mặt của ông khi đi cùng Taek Gi vào nhà bếp, Ji Hyeon thở dài một hơi. Kiếp người ngắn ngủi, đến cười còn chẳng kịp, việc gì khi sống cứ phải căng cả mặt ra kia chứ. Ji Hyeon chỉ muốn nói với ông rằng:”Ông ơi, một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ đấy ạ.” Nhưng cô nghĩ sẽ lại bị ăn mắng một cách không đâu cho nên đành thôi.
Ji Hyeon ngồi ăn sáng, đối diện với vẻ mặt đằng đằng sát khí của ông y hệt như tối qua. Khi cô rửa bát xong, đi ra ngoài thì thấy mưa càng nặng hạt.
“Hôm nay có làm việc được không đây?”
“Trời mưa nên cũng đành chịu thôi.”
Ji Hyeon cảm thấy may mắn, đang ngắm mưa rơi thì ông từ trong phòng bước ra.
“Ông định đi đâu ạ?”
“Ta ra vườn nho một lát rồi về.”
Ông tìm lấy ô, sau khi đá cho lũ chó đang vẫy đuôi sán lại một cú trời giáng, rồi bỏ đi mất.
“Trời mưa mà sao ông lại ra vườn nhỉ?”
“Ông ra kiểm tra xem có vấn đề gì không.”
Ji Hyeon rất vui vì lâu lắm rồi mới được nghỉ, ước gì ngày nào trời cũng mưa, cô quay trở vào phòng, dựa người lên đống chăn đã xếp lại. Bị thiếu ngủ triền miên, nhưng khi Ji Hyeon nhắm mắt định ngủ bù, cơn buồn ngủ lại không chịu đến. Thật chán ngắt khi xung quanh không có một thứ gì, không có một chiếc ti vi và cũng chẳng có lấy một quyển sách. Được nghỉ ngơi, không phải làm công việc nhàm chán, nhưng thật kỳ lạ, sau khi được nghỉ rồi Ji Hyeon lại cảm thấy buồn tẻ.
“Ông không có ở nhà, hay là mình qua phòng ông xem ti vi nhỉ?”
Ji Hyeon định pha một cốc cà phê, rồi vào phòng ông xem sao, khi bước ra ngoài cô thấy Taek Gi đang cho chó ăn.
“Anh làm ơn nói với chúng là đừng có tha đầu thỏ vào phòng tôi nữa nhé!”
“Được rồi.”
“Ông có về ngay không anh Taek Gi?”
“Sao vậy?”
“Buồn quá nên tôi định xem ti vi.”
“Ti vi trong phòng bác hư mất rồi. Cô vào phòng tôi mà xem.”
“Phòng của anh Taek Gi cũng có ti vi sao?”
“Có.”
Chỉ phòng mình là không có thôi.
Ji Hyeon vào bếp pha một tách cà phê rồi đi ra, Taek Gi mở cửa phòng cho cô.
“Cô vào xem đi nhé.”
“Tôi vào được không?”
“Cô cứ tự nhiên.”