Chàng Vệ Sĩ Của Em

Có ai giải thích cho Lưu Hải Anh biết chuyện gì đang xảy ra với cô không? Có quá nhiều món quà sinh nhật bất ngờ trong ngày hôm nay, nhiều năm sau, khi nhớ về sinh nhật lần thứ 18, cô lại trở nên trầm ngâm hơn. Hải Anh khó hiểu, cô đứng như tượng nhìn người đàn ông cô yêu thương bỗng chốc trở nên thật xa lạ, không còn là Lưu Minh Quân luôn theo sau cô, không còn là Lưu Minh Quân dịu dàng dỗ dành cô.. anh như biến thành một con người khác, gương mặt lạnh tanh, đôi mắt sâu hút nổi lên tia gì đó.. khát máu. Lưu Bằng nhếch miệng, lên tiếng:

- Tống Hàn, hóa ra là người quen sao?

Tống Hàn? Lưu Minh Quân chính là Tống Hàn? Một tiếng nổ vang lên trong đầu óc Hải Anh, hai tai lùng bùng như không nghe thấy bất cứ điều gì nữa, một màn sương mờ mịt phủ lên đôi mắt to tròn của cô, đầy vẻ đau thương. Hóa ra, anh luôn lừa dối cô, còn cô, thực ra cô luôn nghĩ, yêu là không toan tính, bất chấp anh có sao đi chăng nữa, nhưng cô đã sai, sai từ khi bắt đầu rơi vào đôi mắt của anh để rồi mãi chênh vênh trong đôi mắt ấy.

Lưu Bằng vẻ mặt quỷ quyệt, tay vẫn cầm chắc súng, lướt qua Hải Anh, tới khi còn cách Minh Quân vài bước, ông dừng chân:

- Quả không hổ danh là con trai của Tống Văn Lâm, rất khá!

Minh Quân hơi cúi đầu, nhếch môi:

- Lưu chủ tịch quá khen! Ông cũng có tuổi rồi mà vẫn minh mẫn, thật đáng ngưỡng mộ.

Lưu Bằng ngớ người một lúc, chợt hiểu ra ý anh. Ông cười to sảng khoái:

- Lời nói sắc bén lắm, Tống thiếu gia. Tôi còn nghĩ tới chuyện sẽ trao con gái tôi cho cậu, cho tới khi..-Ông ngoảnh đầu nhìn về phía người đàn ông tóc bạc nằm im lìm trên vũng máu kia-Hà đội trưởng bị chính thư kí của tôi bắt gặp bước ra từ trụ sở của Tống gia. Hahaha, đúng là người của Tống gia, ai nấy đều siêu phàm, đến cả bằng chứng dơ dáy nhất của ta mà ông ta cũng tự moi ra được. Cậu nói xem, tôi phải xử lý thế nào?

Anh gật gật đầu, cả người như tỏa ra nhiệt lạnh buốt:

- Xử lý thế nào.. dù sao cũng chết rồi! Nhưng, thưa Lưu chủ tịch, trước đây ông cũng minh mẫn thế này, có lẽ ngày hôm nay chúng ta không đứng đối địch thế này.

- Cậu cho rằng ba cậu đúng? Không chiếm được trái tim của người mình yêu, đi thuê côn đồ tới hãm hiếp người vợ hai của tôi, để bà ấy mang thai rồi ra đi trong chính ngày đứa trẻ ấy ra đời. Trớ trêu hơn, đứa bé không mang ADN của Lưu gia, ba cậu cũng minh mẫn quá đấy!

- Khi đó ông đã điều tra kĩ lưỡng thủ phạm? Hay ông tự buộc tội ba tôi?

Bỗng nhiên, tất cả mọi người quay đầu lại nhìn Hải Anh, con của người vợ hai, đó chính là cô! Trương Bá Duy sốc đến buốt óc, cậu ta trợn tròn mắt, đôi môi thoăn thoắt hằng ngày của cậu bỗng không thốt lên nổi một lời, cậu như nghẹn lời, nhưng hơn hết, cậu thật sự muốn chạy lại ôm lấy cô bé tóc hồng mà bật khóc. Từ khi gặp được Hải Anh, cậu luôn lẽo đẽo theo cô, thỉnh thoảng chọc tức cô lên, chỉ để xua đi cảm giác cô đơn của Hải Anh, mọi chuyện ngày hôm nay là quá sức đối với cô.

Lưu Hải Anh chìm vào bóng đêm của sự im lặng, cô gái hoạt bát chưa bao giờ có biểu hiện thế này, cô vẫn chăm chú quan sát nét mặt của Minh Quân. Minh Quân biết cô đang nhìn mình, càng biết rõ trong ánh mắt cô có bao nhiêu phần khổ sở, rõ hơn anh còn cảm nhận được trái tim đang vỡ vụn của cô, bởi, tim anh cũng bị chính mình xé thành trăm mảng. Rốt cuộc, không thể chịu đựng nổi nữa, anh quay đầu nhìn cô đứng cách đó không xa, cô mỉm cười đáp lại anh. Nụ cười vẫn thuần khiết nhưng trong mắt anh lại tràn ngập cay đắng. Anh thầm nghĩ, nếu hôm nay là ngày cuối cùng anh sống trên cõi đời này, thì nụ cười vừa rồi của cô sẽ là thứ duy nhất anh mang đi theo. Anh nói lớn:

- Lưu Hải Anh!

Anh muốn nói với cô, kiếp này, anh vì chữ "hiếu" mà không thể nắm tay cô đường đường chính chính bước trên lễ đường, kiếp này, anh yêu cô thấu tận xương tủy, chỉ là, cái chết của cha anh là khoảng cách ngăn anh tới bên cô. Anh muốn nói, anh đã nghĩ rất nhiều về tương lai hai người, anh muốn sau khi cô tốt nghiệp và đi du học, anh sẽ trở về Tống gia thuyết phục mọi người cho phép anh cầu hôn cô. Anh muốn nói, cô cười rất đẹp.

Lời chưa kịp nói, Lưu Bằng đã chen ngang:

- Cậu tốt nhất đừng làm tổn thương con gái tôi thêm nữa!

Ông hạ súng, tay vuốt ve khẩu súng trên tay, chẹp miệng:

- Công nhận cậu yêu con gái tôi, cậu còn không dám làm tổn thương nó. Tôi cũng nể tình, không tự ra tay giết cậu.-Ông lùi bước về phía con gái.-Nhìn kĩ người đàn ông trước mắt con, anh ta không xứng!

Minh Quân nhanh như chớp rút súng từ hông của mình, chĩa thẳng vào Lưu Bằng, thân thủ anh vốn dĩ rất nhanh nhẹn, lại thêm thủ thuật được Hà đội trưởng đào tạo riêng kĩ lưỡng, anh hoàn toàn có thể táy máy trước họng súng đen ngòm của các vệ sĩ khác. Lưu Bằng hơi giật mình, ông ra giơ tay ra hiệu tất cả vệ sĩ bỏ súng xuống:

- Động tác của cậu rất nhanh nhẹn, giống hệt ba cậu! Có lẽ, nhân cách cậu tốt hơn ông ta?

- Điều làm tôi tự hào nhất về ba, chính là nhân cách của ông ta. Ông ta không tranh giành, rất rõ ràng, ngày ông và Trịnh Mỹ Lệ làm đám cưới, ba tôi thành tâm chúc phúc hai người tới mức nào? Khi biết tin bà Trịnh bị hãm hiếp, người đầu tiên sốt sắng điều tra thủ phạm chính là ba tôi, không phải ông! Tình yêu của ba tôi cao thượng tới nỗi, tự tay giết chết tên côn đồ đó để xả giận cho bà Trịnh. Còn ông? Ông chỉ biết ngồi hưởng, đổ lỗi cho ba tôi rồi kết liễu cuộc đời ba tôi. Ông sống khỏe mạnh tới giờ này là do ông trời không có mắt!-Lời nói đanh thép của anh như tạt một gáo nước lạnh vào Lưu Bằng. Anh nói đúng, ông luôn hèn nhát như vậy, ông luôn vô lí như thế. Ông đã ác độc giết chết người bạn thân nhất của mình chỉ vì nghi ngờ mang tính cá nhân.

"Đoàng"-phát súng từ tay anh cũng dứt khoát như lời nói của anh, viên đạn bay xuyên qua lồng ngực của Lưu Bằng, khiến ông ta đau đớn ngã xuống, ông gắng gượng:

- Ta.. phải đi tìm Tống Văn Lâm.. thôi..

Lưu Hải Việt từ đầu tới cuối chỉ biết lắng nghe, lòng dấy lên cảm giác chua xót khi nhìn người con gái mình yêu thương một mực trao ánh mắt về phía kẻ thù, rồi lại chứng kiến chính người ba yêu dấu của mình ra đi dưới tay kẻ thù. Y bước tới xác của Lưu Bằng, cúi xuống giật lấy khẩu súng của ông, tay còn lại nắm tay Lưu Hải Anh, bước tới cách Minh Quân vài bước, y chĩa thẳng khẩu súng vào anh:

- Lưu Hải Anh! Nhìn cho kĩ, người duy nhất tồn tại với em từ giờ tới cuối đời là anh trai, hãy cầu nguyện cho tên vệ sĩ phản nghịch này đi!

Minh Quân nhìn Hải Anh, anh đã giết ba cô, anh không còn tư cách sánh vai cùng cô nữa rồi. Anh lặng lẽ thả rơi khẩu súng xuống đất, ánh mắt vẫn hướng về phía cô, hãy để hình ảnh cuối cùng của cô đi theo anh.

"Đoàng"-viên đạn bay từ họng súng của Hải Việt, y đã nhắm thẳng vào tim của Minh Quân, phát súng này, anh chỉ còn đường chết. Một vệt máu bắn tung tóe khắp nền đất, loang lổ trên chiếc váy công chúa xinh đẹp, máu tuôn xối xả từ lồng ngực tạo nên cảnh tượng kinh dị.

- Hải Anh!-Đặng Thanh Nhân cùng Trương Bá Duy hét lớn.

Tiếng hét như thức tỉnh tất cả mọi giác quan, mọi dây thần kinh của những người có mặt ở đó. Đêm của máu, vết máu càng trở nên bi thương hơn khi xuất hiện trên chiếc váy của Hải Anh. Cô đã đỡ đạn cho anh. Đây không phải hành động bộc phát nhất thời, cô đã tin vào điều gì, thì cô sẽ luôn làm theo điều đó. Cô tin anh yêu cô, cô tin trái tim mình đập vì anh, nếu anh đi mãi mãi thì trái tim của cô, đập cũng như không. Chính bản thân cô đã dành những tháng ngày đẹp nhất trong cuộc đời đê yêu anh một cách mù quáng, một cách bất chấp, thì đến cả hơi thở cuối cùng cô vẫn sẽ yêu anh.

Lưu Hải Việt buông tay, quỳ xuống nền đất lạnh lẽo. Người con gái y yêu thương, sẵn sàng hy sinh cả mạng sống của mình cho người đàn ông khác. Y yêu cô, nhưng y không thể chết vì cô, còn Hải Anh, cô có thể chết vì một tên gián điệp tạo phản. Y đã luôn nghĩ, tình yêu của y là cao cả, là bao la nhất, nhưng không sánh gì với trái tim nhiệt huyết của Hải Anh.

Lưu Minh Quân ôm lấy cơ thể lạnh toát của cô, nước mắt anh đã rơi, giọt nước mắt đầu tiên và duy nhất của anh. Hải Anh nằm trong lòng anh, máu cô chảy như ướt đẫm cả chiếc váy xinh đẹp, ướt lây cả anh, cô gượng cười:

- Quân, em.. yêu..-Lời nói chưa kịp hoàn chỉnh, chút ý thức của cô đã cạn kiệt, cơ thể buông thõng vì cơn đau ở lồng ngực.

- Hải Anh!-Tiếng hét như muốn thấu trời của tất cả mọi người, hốt hoảng tột độ.

_________________________________________________

Bệnh viện Lưu gia..

- Cần thêm máu, bệnh nhân mất máu quá nhiều..

- Không được rồi, nhịp tim mỗi lúc một yếu hơn..

- Kích đi! Không thể như vậy được..

Trong phòng cấp cứu, hai mạng người đang thoi thóp đứng trên bờ vực giữa sự sống và cái chết. Các bác sĩ hàng đầu được triệu tập ngay trong đêm khi nghe tin Lưu Bằng và con gái bị trúng đạn. Ai nấy cũng cố gắng hết sức bằng cả tâm huyết với nghề, và sự thương xót tới hai cha con vừa được lên báo buổi tối nay.

Bên ngoài, Đặng Thanh Nhân đã cạn kiệt nước mắt, nàng ngồi bệt trên sàn nhà, gương mặt trắng bệch thẫn thờ. Trương Bá Duy cũng không còn sức sống, cậu ngồi trên băng ghế, tựa đầu vào tường, nước mắt lặng lẽ rơi, miệng cầu mong cho hai người bên trong qua khỏi. Lưu Hải Việt và Lưu Minh Quân đứng hai bên hành lang, tựa vào tường một cách khó khăn. Lưu Hải Việt hoài niệm rất nhiều, y không cần sau này ba và em gái đối xử với mình thế nào, y không cần trái tim Hải Anh phải thuộc về y, điều y cần duy nhất là cả hai người được sống. Minh Quân trầm ngâm, 28 năm cuộc đời anh, chưa có thời khắc nào anh dằn vặt, đau khổ thế này, tại sao cô lại đỡ đạn cho anh? Còn anh, ngay cả việc từ bỏ hận thù để yêu cô, anh cũng không làm được.

Rạng sáng, bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, ông khẽ khàng tháo khẩu trang, cúi đầu:

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức! Rất thương tiếc nhưng, Lưu chủ tịch đã.. không qua khỏi. Mọi người có thể nhìn mặt bệnh nhân lần cuối..

- Còn Hải Anh thì sao?-Trương Bá Duy sốt sắng.

- Lưu tiểu thư đã qua cơn nguy kịch, cơ thể mất máu quá nhiều, cần phải theo dõi thêm.

Một quyền mạnh lập tức giáng xuống mặt Minh Quân từ Hải Việt. Y gào lên:

- Cậu đã hả dạ chưa? Giết được ba tôi, khiến em gái tôi nguy kịch!

Anh không né tránh, không đánh trả, chỉ đơn thuần là thở phào, vì cô còn sống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui