Chàng Vệ Sĩ Của Em

- Xe đã được phun màu lại, các bộ phận vẫn vận hành tốt, chưa cần thay đổi gì.-Người thợ sửa xe lấm lem nhìn chàng trai mặc vest đen trước mặt- Lưu gia sẽ không ai biết vết va chạm đâu, cậu yên tâm, tôi đã phun lại rất cẩn thận rồi.

Anh không bận tâm, đứng dậy cầm chìa khóa, lái xe một mạch rời đi. Người thợ sửa xe nhìn theo chiếc xe xa mãi, thở dài:

- Tống Hàn, cậu thật sự phải làm thế sao?

Minh Quân lái xe đến trước cổng trường trung học B, vươn tay chỉnh lại bộ đàm, đôi tay thao tác trên màn hình điều khiển của xe, nhuần nhuyễn gỡ camera hành trình xuống, tắt nguồn. Anh cởi áo vest, thuận tay cởi một cúc đầu tiên của áo sơ mi, từ túi quần lấy ra một chiếc vòng cổ có biểu tượng chữ Hán khó hiểu, đeo vào cổ. Xong xuôi, Minh Quân đạp mạnh ga, lái xe về hướng ngược lại với trường.

Sau một hồi lòng vòng, anh dừng xe lại trước một khu chung cư, biệt thự phức hợp lộng lẫy. Do biển số xe lạ, cả khu biệt thự vang lên tiếng còi báo động inh ỏi, một loạt những người mặc áo đen, cầm súng từ mọi ngóc ngách như nhận được tín hiệu, hàng chục nòng súng chĩa vào chiếc xe Porsche kia. Cửa xe mở ra, tất cả đều tập trung, tay giữ chắc, chỉ cần một hành động lạ là họ sẽ bóp cò. Nhưng không, ngay khi nhìn thấy thân ảnh cao lớn cùng chiếc vòng cổ mang biểu tượng của Tống gia, họ đồng loạt bỏ súng xuống, đứng nghiêm, đồng thanh cúi đầu hô:

- Tống thiếu gia, chào mừng người trở về!

Minh Quân đảo mắt một lượt, ánh mắt dừng lại tại một người đàn ông đầu trọc, bụng phệ, xăm trổ đầy mình, quần áo xộc xệch. Anh sải bước dài tiến tới, đạp thẳng vào bụng người đàn ông. Hắn ta biết điều, nhanh chóng quỳ xuống, tay liên tục vái lạy:

- Xin thiếu gia tha tội! Tôi một lòng vì Tống gia, chỉ vô tình thấy người của Lưu gia, muốn trả thù chút cho Tống gia thôi..

Đây chính là người đàn ông đêm đó đã ẩu đả cùng Hải Anh tại quán bar. Đêm hôm đó, hắn ta muốn đi tiêu khiển một chút, bèn tìm tới một quán bar cho khuây khỏa. Nào ngờ, vừa vào tới đã bắt gặp một con bé ngồi chễm chệ, dáng vẻ bất cần đời. Hắn ta cố lục lại kí ức, cô bé này chính là tiểu thư của Lưu gia, nghĩ tới nghĩ lui, hắn ra tay trừng trị con nhỏ một chút, chắc Tống gia sẽ trọng dụng hắn lắm đây. Mọi chuyện tưởng rất suôn sẻ cho tới khi Minh Quân xuất hiện, hắn chỉ biết ngậm ngùi kể khổ.

Minh Quân ném cho hắn ta cái nhìn khinh bỉ, sải bước về phía sảnh chính. Một thân hình mềm mại, tràn đầy sức sống, nực mùi nước hoa lao vào lòng anh, giọng cô ta cũng mềm mại như thân hình mình vậy:

- Hàn, sao anh đi lâu vậy? Em nhớ anh chết mất!-Ả kiễng chân, chỉ còn một chút nữa là hôn được anh thì.. anh quay mặt đi chỗ khác né tránh, tách thân thể đang dính chặt lấy anh của ả ra làm ả bức xúc-Hàn, chúng ta dù sao cũng sắp kết hôn, anh đừng mãi cự tuyệt em như thế!

Anh nhìn cô gái đứng trước mặt, ả khá cao, chiếc váy đỏ bó sát vào thân thể không thể che nổi vòng eo con kiến và vòng ba cong vút của ả, cổ áo khoét sâu làm lộ ra rãnh ngực đầy cuốn hút, ả có gương mặt trời phú, rất sắc nét, cộng thêm phong cách trang điểm đậm càng tôn lên sự quý phái, sang trọng của ả. Đột nhiên, anh ngây người nghĩ tới cô bé tóc hồng nhỏ nhắn nào đó, cô bé thích sự hầm hố, thích sự dứt khoát, thích khoa trương khoe mẽ nhưng lại không thích mặc đồ hàng hiệu, cô bé thích sự tự do nhưng lại vì anh mà ngoan ngoãn vâng lời ở trong nhà, một cô bé hay cười, thích quậy phá người khác. Thấy anh ngây ra đó, lòng tự kiêu của ả váy đỏ càng dâng cao, ả nũng nịu:

- Hàn, nếu anh thích em mặc đồ thế này, em sẽ mặc thường xuyên hơn.

Câu nói của ả kéo anh trở về thực tại, anh đút hai tay vào túi quần, thong dong bước đi lướt qua ả. Ả bất lực nhìn theo bóng lưng anh, nghiến răng ken két, trong lòng thầm rủa:"Tống Hàn, anh dám bỏ mặc Triệu Tú Trinh này sao?"

Minh Quân biết, ả yêu anh say đắm, nhưng mà, trái tim anh chỉ có một chỗ chứa, cho cô gái tóc hồng của anh!

Tống gia hay tin thiếu gia trở về sau thời gian dài vắng mặt, ai cũng trở nên vội vã hơn, cả khu phức hợp trở nên ồn ã hơn bao giờ hết. Người thì lau chùi dọn dẹp, người nấu ăn, người thì trang phục gọn gàng xếp hàng chào đón thiếu gia, nhiều cô người làm độ tuổi mộng mơ còn cố ý dặm thêm chút phấn, nhấn thêm chút mi và tô thêm chút son để mong được Tống thiếu gia để mắt tới dù cơ hội đó chỉ mong manh gần như là 0%. Một bà quản gia đứng tuổi, nếp nhăn hằn trên khuôn mặt phúc hậu, tóc búi cao gọn gàng, đi một vòng quanh hàng hầu gái, nhìn cô nào cô nấy mặt mũi tươi tỉnh, bà chẹp miệng:

- Con gái thời nay, chỉ lo mơ mộng.


Một cô hầu gái môi đỏ hồng nhanh mồm:

- Chơi xổ số còn có thể trúng, thì bọn con cũng chỉ thử vận may thôi.

Bà quản gia chống nạnh, lắc đầu:

- Mấy đứa nhìn lại vị trí của mình đi, chưa bị đuổi cổ khỏi Tống gia là may đấy. Thử vận may cũng được, đừng khoa trương quá!-Bà chỉ tay vào cô hầu gái trang điểm đậm nhất-Cô tẩy trang đi, con nhỏ Tú Trinh mà biết âm mưu của các cô, thì mạng các cô, ta e còn khó giữ!

Bà đứng lên đầu hàng, tiếp tục nói:

- Con bé họ Triệu đó, ngày ngày chỉ ăn rồi trang điểm, họ Triệu không nhờ chúng ta thì cũng bại sản từ lâu rồi. Con bé đó còn tỏ ra vênh váo nữa chứ, ta nhìn đã điên cả ruột lên rồi.

Đúng lúc đó, nghe tiếng bước đi trầm ổn xen vào tiếng gót giày cao gót của phụ nữ, bà hô lớn:

- Chào mừng Tống thiếu gia trở về dinh thự!

Theo sau là tiếng đồng thanh của các hầu gái:

- Chào mừng!

Minh Quân đến trước mặt bà quản gia, thân thiện:

- Bà đâu cần khách sáo vậy!

Bà ngẩng đầu, vỗ mạnh vào người anh, trách móc:

- Còn nhớ cái Tống gia mà về cơ đấy!-Bà liếc nhìn Tú Trinh ưỡn ẹo đứng sau lưng anh, giọng nghiêm lại-Thôi, con vào trong đi, chủ tịch đang ở thư phòng đợi con.

Anh gật đầu, lướt qua dàn người hầu, tiến thẳng vào thang máy, dĩ nhiên, Triệu Tú Trinh vẫn nửa bước không rời anh.

Minh Quân mở cửa bước vào thư phòng, một người đàn ông đứng tuổi ngồi quay lưng lại với anh, tay tao nhã khuấy cốc trà trước mặt, ông ta lên tiếng:


- Hàn, con về đột ngột đấy!

Cô gái váy đỏ nào đó đã nhanh nhảu hơn:

- Chú, Hàn muốn tạo bất ngờ cho chú mà!-Ả khoác tay anh thân mật, kéo anh ngồi xuống ghế sofa đối diện.

Minh Quân lên tiếng, vắt chân thoải mái:

- Chỉ sợ làm phiền Tống chủ tịch bận rộn thôi.

Tống chủ tịch, chính là Tống Văn Quyết, ông là chú của anh. Sau khi anh trở thành trẻ mồ côi, ông đã đứng lên làm người giám hộ cho anh, điều hành tập đoàn của ba anh. Ông luôn nuôi mối thù đối với Lưu gia, và sự xuất hiện của anh tại Lưu gia, nằm trong kế hoạch của ông. Tống Văn Quyết nhìn cháu trai, gương mặt nam tính, cơ bắp rõ ràng sau lớp áo sơ mi, ông mỉm cười thưởng trà:

- Chà.. Lưu gia đối xử với con không tệ nhỉ? Khi nào con phải trở về Lưu gia?

Anh nhìn đồng hồ, cũng sắp tới giờ đón Hải Anh, đáp:

- Con chỉ qua đây thăm chú, thấy chú khỏe mạnh là tốt rồi!

- Chỉ vậy thôi sao?-Tống Văn Quyết quét mắt qua cô gái ngồi cạnh anh- Còn vợ tương lai của con thì sao? Con cũng nên nán lại với con bé chút, con bé chờ con lâu lắm rồi đấy!

Chờ? Ả chờ anh đã rất lâu, nhưng anh phải trở về ngay, anh không thể để Lưu Hải Anh phải đợi chờ, cô bé của anh rất thiếu kiên nhẫn. Có lần anh mải chỉnh sửa camera giám sát của Lưu gia, đón cô muộn vài phút, cô đã kêu oai oái lên, cô còn nói trong lúc đợi anh, cô thầm rủa anh cả nghìn câu rồi.

Thấy anh không nói gì, ả sà vào lòng anh:

- Hàn, chú nói đúng đó. Anh ở lại một chút đi!

Tống Văn Quyết cười cười:

- Thân mật thế này, khi nào hai đứa tính cử hành hôn lễ?


Tú Trinh cười thẹn thùng, cọ cọ đầu vào lồng ngực rộng lớn của anh, hai tay ôm anh chặt hơn.

Mùi nước hoa hương hoa hồng nồng nặc của ả làm anh khó chịu, so với mùi này, anh thích mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ Hải Anh hơn. Hải Anh ghét nước hoa, cô không sử dụng nước hoa, một giọt cũng không, nhưng cơ thể cô luôn có hương thơm rất dễ chịu.

Minh Quân gỡ tay ả ra, mắt nhìn về người chú đáng kính:

- Muộn rồi, chú giữ sức khỏe. Con đi đây!

Ông không làm khó anh nữa, gật gù:

- Được, đi cẩn thận! Nhớ lấy, con là Tống Hàn, là người của Tống gia này. Ta đợi con mang bằng chứng năm đó trở về. Chúng ta phải cũng nhau hủy diệt Lưu gia. Lão già Lưu Bằng đó, nhất định phải trả giá!

Trước đi khi, anh cúi đầu chào ông một cái thật lâu. Ông là người anh tôn trọng nhất. Nhưng anh không thể ngờ, đến cuối cùng, anh lại phụ lòng ông đầu tiên.

Ra khỏi cửa, anh nhìn cô gái từ đầu tới cuối đi sau mình, nếu ở Lưu gia, anh theo sát Hải Anh thì ở Tống gia, có một cô gái luôn theo sau anh, Minh Quân hạ giọng:

- Tú Trinh! Em là người con gái tốt..

Ả bịt tai lại, lắc đầu:

- Hàn, đừng nói thêm, em không muốn nghe. Lúc nào anh cũng nói em quên anh, em đi tìm hạnh phúc mới, nhưng anh chính là hạnh phúc của em mà!

Anh đờ người. Ả tiến tới, ôm anh, thút thít:

- Đừng bỏ em! Em sẽ đợi anh!

Minh Quân không hứa hẹn, không cảm ơn, không xin lỗi. Từ lúc quen ả, anh chưa hề làm gì cho ả, đến cả ánh mắt thân mật cũng không có. Tất cả là do hai bên gia đình gán ghép nhiều quá, khiến cho ả cũng ảo tưởng có thể trở thành Tống phu nhân, mặc váy cưới sánh vai cùng anh. Ả biết, trong lòng anh có người khác không phải mình, nhưng ả tin, chỉ cần ả cố gắng trở thành người phụ nữ xinh đẹp hoàn hảo nhất thế gian, anh sẽ phải lòng ả mà thôi.

Do dây dưa với cô gái ưỡn ẹo họ Triệu kia quá lâu, ngồi lên xe, anh nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan học của cô. Minh Quân thở hắt ra một hơi, thành thạo tháo vòng cổ xuống, mặc lại chiếc áo vest đen, đạp ga thật mạnh, anh không muốn nhìn thấy cô đứng giữa trời nắng đợi anh, bây giờ cũng vậy, sau này cũng thế.

_________________________________

Hải Anh nhỏ bé đứng dưới tán cây trước cổng trường, mỏi chân quá, cô ngồi thụp xuống, hai tay cào cào tóc, cúi đầu nhìn đàn kiến đang bò dưới chân, lẩm bẩm:

- Bốn trăm bốn mươi.. bao nhiêu rồi ta? A, quên mất đếm tới bao nhiêu rồi!


Từ đầu đường, một chiếc xe Porsche tiến vào, cô vẫn chăm chú nhìn đàn kiến. Minh Quân từ xa đã thấy mái tóc hồng của cô tung bay trong gió, dáng người nhỏ bé, đeo trên lưng chiếc cặp nhỏ xinh màu hồng, nhưng sao cô không để ý anh đã đến? Anh mở cửa xuống xe, đứng từ trên cao nhìn cô, cô thật sự quá nhỏ người, ngồi thế này, nhìn cô như một đứa trẻ. Đang mải nhìn đàn kiến, mặt đất xuất hiện thêm một bóng đen lớn, cô ngẩng đầu. Gương mặt tươi sáng, đôi mắt long lanh hơi híp lại vì nắng, đôi môi hồng đào và hai má ửng đỏ vì đứng dưới nắng quá lâu, tất cả tạo thành một thể hài hòa, một bức tranh đẹp nhất trong cuộc đời mà anh được chiêm ngưỡng. Giây phút đó, để anh tổn thọ 10 năm mà được ngắm cô thêm một chút, anh cũng chấp nhận.

Hải Anh lên tiếng, khát nước nên giọng cô khàn khàn:

- Đến rồi à?

Anh gật đầu, đưa tay ra trước mặt cô:

- Đứng lên đi!

Hải Anh đặt tay nhỏ bé trắng mịn của mình vào lòng bàn tay thô ráp, to lớn của anh, đứng dậy. Nhưng do ngồi ở tư thế đó quá lâu, đầu cô choáng váng, không kiểm soát được thân thể, đổ cả người vào anh. Minh Quân không né tránh, ngược lại, còn đỡ lấy eo cô, tận hưởng mùi hương nhè nhẹ của tóc cô. Anh nhận ra, cô vẫn là nhất! Cô đặt tay lên vai anh lấy lại thăng bằng, đầu lắc lắc:

- Cảm ơn anh!

Minh Quân đỡ cô lên xe, như một thói quen, mở nắp chai đưa cho cô. Tu một hơi cạn chai nước, cô sực nhớ ra bài kiểm tra, cô mở cặp:

- Tôi có bất ngờ cho anh đây!

Anh nhìn cô, không vội khởi động xe, ánh mắt mong chờ. Cô rút ra một tờ giấy, điểm 10 đỏ chót trên giấy, cười tươi rói:

- Ta đa, bất ngờ chưa?

Anh cười hắt ra, xoa đầu cô:

- Bất ngờ! Em muốn gì, tôi sẽ thưởng cho em!-Vừa nói, anh vừa khởi động xe.

- Chà.. nói ra thì hơi khó khăn..

Minh Quân chuyên tâm lái xe, anh biết thế nào cô cũng nói ra điều cô muốn. Cô nói tiếp:

- Tối mai nghỉ học một buổi nhé! Quán bar tổ chức đua xe, tôi phải tham dự.-Hải Anh nhún vai nhìn anh-Yên tâm đi, ba và anh tôi sáng mai sẽ đi công tác, anh chỉ cần không nói, sẽ không ai biết!

Anh dĩ nhiên đồng ý, kể cả có Lưu Bằng và Hải Việt ở nhà, anh cũng đồng ý nối giáo cho giặc. Riêng việc cô điều hành quán bar, tổ chức đua xe, anh hoàn toàn khuyến khích. Nói gì thì nói, là con gái được làm điều mình thích, được trải nghiệm nhiều môi trường khác nhau sẽ tốt hơn. Vả lại, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ cô bằng cả sinh mạng. Thấy anh im lặng, cô chu môi, ngón tay dí dí nhẹ vào tay anh:

- Đi mà...

Anh "ừ" nhẹ một tiếng, cô như đạt được mục đích, cười vui vẻ hết mức. Cô quên cả trách móc anh đến muộn, quên cả việc hỏi tại sao anh đến muộn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận