"Các bạn đứng đây ngày hôm nay, trước hết, là một niềm tự hào và hãnh diện của gia đình, thầy cô và bạn bè, sau đấy, là của đất nước.
Năm nay, học viện chúng ta có bốn mươi nghìn thí sinh tham gia dự tuyển, các bạn, là bốn trăm người xuất sắc vượt qua.
Mặc trên mình màu áo của học viện, mang trên mình niềm kiêu hãnh của Đế quốc, các bạn, sẽ là những người bước đi nhanh nhất, và xa nhất trong thế hệ của mình.
Ngày hôm nay, kì khảo sát đầu tiên bắt đầu, thầy hy vọng mọi người đều sẽ cố gắng hết sức mình, vận dụng nhuần nhuyễn kiến thức đã học được, để đạt được kết quả tốt nhất."
"Còn bây giờ, không để các em đợi lâu, thầy tuyên bố: kì khảo sát chất lượng dành cho tân sinh viên khoá 104, bắt đầu." Thầy hiệu trưởng vừa dứt lời, một tiếng gầm đầy uy lực liền vang lên.
Trong ánh nhìn của học sinh, hắc long từ sau khán đài bay vút lên cao.
Thân hình thô to và cồng kềnh, nhưng cách thức di chuyển lại vô cùng linh hoạt.
Những chiếc vảy kim loại trên thân nó sáng loáng, đôi mắt hổ phách trong suốt nhìn thẳng vào nhóm học sinh.
Hắc long đột ngột bay xuống, ở trên đỉnh đầu mọi người lượn vòng.
Hơi thở của nó nóng như lửa, mỗi nơi hắc long bay qua, không khí đều bị hút trọn.
"Phòng Vi." Tống Dật chợt nghĩ đến trong đầu.
Hiểu Phong đứng bên cạnh cậu cũng nhận ra từ lâu.
Y không nói thành lời, cả người run lên vì kích động.
Nhóm sinh viên cũng lục tục nhận ra.
Từ những âm thanh bàn tán nhỏ, dần dần lan rộng và phát triển thành một tiếng hô vang dội:
"Phòng Vi.
Phòng Vi"
Thầy hiệu trưởng nói bằng tông giọng đầy kiêu hãnh:
"Giới thiệu với các em.
Cơ giáp Phòng Vi, một trong bốn cơ giáp cấp SSS trên tinh cầu.
Do sinh viên khoá đầu trường ta chế tạo, và sinh viên khoá 84 trường ta sở hữu.
Thiếu tướng Raimond Beaufort."
Theo lời giới thiệu của thầy, Raimond bước ra từ cánh gà.
Sáng hôm nay, Tống Dật đi ra khỏi nhà trước.
Trước khi rời phòng, cậu thấy Raimond đang cài khuya măng sét lên tay áo.
Chúng là một cặp đá rất đẹp, có màu đen bóng tựa hắc diệu thạch, cũng là màu sắc của Phòng Vi.
Raimond luôn mặc quân phục, nhưng hôm nay anh lại khoác lên mình áo vest quần âu.
Mái tóc vàng xoăn nhẹ được tuỳ tiện tạo kiểu, đôi mắt xanh xám mang theo ý cười.
Anh khiêm tốn cúi chào hiệu trưởng, rồi phát biểu đôi câu động viên mọi người.
"Đẹp quá." Một Omega bên cạnh cậu thốt lên.
"Trời, anh đẹp trai sáng nay tôi với cậu nhìn thấy này.
Thế mà lại là thiếu tướng Beaufort!"
"Êi, đẹp cứ như diễn viên ý.
Sao ngài ấy chẳng bao giờ nhận phỏng vấn nhỉ."
"Quý vị và các bạn, chúng ta là những người đầu tiên được chiêm ngưỡng thiếu tướng trong bộ đồ này đấy.
Máy tui có lưu hình ngài ấy mặc đồ tác chiến và quân phục, siêu phẩm nhân gian, nhưng tuyệt đối không cái nào có cảm giác như bộ này.
Trời ơi, trăng trên cao của tui cuối cùng cũng hạ phàm rồi."
"AirDrop đi." Một cô bạn nhanh miệng.
"Chờ chút." Cậu bạn hào phóng bấm chia sẻ.
Chẳng đến vài phút sau, quang não của sinh viên trên sân đều nhận được thông báo chuyển ảnh.
Tống Dật nhìn xung quanh, thấy mọi người đều mở máy nhận ảnh, cậu cũng không do dự nhiều, trực tiếp bấm đồng ý.
"Tống Dật, cậu cũng lưu ảnh thiếu tướng à?" Hiểu Phong ngạc nhiên hỏi, y không phải đảng nhan sắc, nên không quan tâm nhiều đến việc này.
Thậm chí còn cảm thấy Omega và Beta trên sân công khai lưu ảnh thiếu tướng trước mặt ngài,… có chút không ổn lắm đi.
Chiến thần của đế quốc hẳn phải là người ở trên cao để dân chúng ngưỡng vọng, chứ không phải người đàn ông trẻ trung tuấn tú và hay cười trên khán đài.
"Ừm." Tống Dật gật đầu.
Cậu thản nhiên mở camera chụp ảnh Raimond lia lịa, dẫn đến hàng loạt tiếng hít khí của mọi người xung quanh.
Như này thì trực tiếp quá rồi đi.
Quang não có chức năng ẩn màn hình, nên ít ra Raimond sẽ không nhìn thấy mọi người đang trắng trợn lưu ảnh của anh.
Nhưng chụp hình thì khác…
Đảng nhan sắc đang hốt hoảng trước hành động của Tống Dật nên không hề để ý, thiếu tướng nghiêng mặt về đúng hướng camera của Tống Dật, mỉm cười chào cậu.
Trong khi cậu chụp ảnh, anh đang nói đến phần khích lệ sinh viên.
Giữa một loạt những câu văn dài, anh đặc biệt nhấn mạnh hai từ thi tốt, mắt không rời Tống Dật.
Nó như là một kí hiệu riêng giữa hai người, Tống Dật hiểu và đáp lại anh bằng cách thức riêng của cậu.
Ở trên sân khấu, Raimond đặt mic xuống và dừng lại trong giây lát, anh nhìn về khán đài, rồi thi thoảng vô tình hướng ánh mắt về Tống Dật.
Chẳng ai biết rằng, trong lòng thiếu tướng lúc này vẫn luôn lưu luyến không rời nụ cười của vợ mình.
"Gửi cho tớ đi bạn." Omega sưu tầm ảnh ban đầu khều tay Tống Dật.
Tống Dật cười, im lặng tắt máy.
"Keo kiệt." Omega kia mắng cậu một tiếng, rồi cũng lớn mật mở ứng dụng chụp hình.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
[Tôi phải đi rồi, không tiễn cậu được.
Nhớ chú ý an toàn, trong nhẫn trữ vật có đủ đồ dùng cần thiết nếu không may tách khỏi đoàn.
Các trường hợp khẩn cấp phải làm như thế nào, cậu đều nhớ rồi đúng không?]
[Ừm.] Tống Dật cầm điện thoại trong tay, cảm giác vẫn thích hơn quang não nhiều.
[Tôi không biết hôm nay anh đến.]
[Không yên tâm.
Nên đến dặn dò thầy hướng dẫn chú ý cậu.]
[Ồ, họ có hỏi anh với tôi có quan hệ gì không?] Tống Dật vừa nhắn xong đã vội thu hồi.
[Họ có hỏi.]
Raimond ngừng lại một lát.
[Tôi bảo quan hệ của chúng ta do em quyết định.]
Tống Dật tắt máy, kéo mũ trùm kín mặt.
Không thể nào.
Tống Dật chưa từng yêu đương trong hai mươi tư năm cuộc đời, không có nghĩa là cậu mù mờ trong chuyện tình cảm.
Nếu xâu chuỗi lại hành động của Raimond trong một tháng qua, là ai cũng dễ dàng nhìn ra anh có cảm tình với cậu.
Nhưng Raimond là đàn ông.
Cậu cũng vậy.
Đây là tiểu thuyết đam mỹ ABO, đồ ngốc!
Tống Dật nghĩ lại hành động vô tư của mình, suýt nữa đập đầu vào ghế đằng trước.
Hiểu Phong lo lắng vỗ vai bạn mình:
"Sao vậy?"
"Không có gì." Tống Dật lí nhí.
Cậu lén lút lật điện thoại, Raimond chỉ gửi một tin nhắn duy nhất:
[Thử chấp nhận tôi.
Có được không?]
[Cho tôi thời gian đi.]
Raimond gửi một tin nhắn thoại.
[Tôi đợi em.].