"Cậu ngồi xuống đi." Tống Dật nhẹ nhàng nói, giọng điệu thân mật như trò chuyện cùng bạn bè.
Lâm Phục liếc nhìn cậu, vẫn đứng yên như trời trồng.
Hai người áp giải cậu ta mặt lạnh tanh, chỉ cần có hiệu lệnh sẽ lập tức áp chế Lâm Phục.
Dưới sự chỉ đạo của Raimond, mọi người đều biết ý mà giữ bí mật về sự việc của Tống Lương.
Thậm chí tin tức ở ngoài nhận được còn là Tống Lương sắp trở thành hoàng tử phi.
Lâm Phục không ngu, nhưng cậu ta thân cô thế cô, ở trong nơi an toàn do Tống Lương xây nên ngày ngày nơm nớp lo sợ, thẳng đến sáng ngày hôm nay thì bị quân đội ập vào bắt giữ.
Mãi đến khi ấy cậu ta mới biết Tống Lương đã phản bội đế quốc, câu kết cùng kẻ thù.
"Cậu đừng quá lo lắng.
Tôi cần sự trợ giúp của cậu."
Lâm Phục chầm chậm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt thanh niên tóc đen.
Ngoại hình cậu không có mấy điểm công kích, ngoại trừ đôi mắt đen đồng màu với mái tóc kia.
Lâm Phục là người có tinh thần lực cấp S hiếm gặp, về mặt lý thuyết sẽ không bị ai áp chế trên phương diện tinh thần.
Nhưng khi đối diện với Tống Dật, cậu ta vẫn không nhịn được mà lạnh cả sống lưng, dù cho đây là người đã bị cậu ta huỷ đi tinh thần lực.
"Ngồi đi." Thanh niên tóc đen nói một cách đầy nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí thì không cho phép một ai kháng lệnh.
Lâm Phục dưới ánh mắt của cậu chậm rãi ngồi xuống.
Cậu ta căng thẳng nhìn về phía người trước mắt, cố giữ vẻ trấn tĩnh.
Tống Dật mỉm cười, lúm đồng tiền tròn xoe trên má trái khiến cậu trông đầy chân thành.
"Ngoan thật đấy."
Lâm Phục từ ngỡ ngàng chuyển qua tức giận trong tích tắc:
"Mày!"
Hai người áp giải cậu ta liếc mắt nhìn qua.
Tống Dật chỉ lắc đầu:
"Từ lúc bắt tay với Tống Lương, hẳn cậu đã phải nhìn thấy ngày hôm nay.
Người như cậu, tại sao lại chọn đi con đường này."
"..."
Tống Dật đặt một ly trà trước mặt Lâm Phục:
"Mẹ cậu là một người tốt, hẳn ngày trẻ, bà cũng từng dạy cậu nên sống thế nào với quê hương của mình."
Lâm Phục mím môi, tay phải nắm lấy quai ly trà khẽ run.
"Đừng dông dài nữa.
Mày muốn tao làm gì, đừng động vào bà ấy."
"Sẽ không." Tống Dật khẳng định:"Nhưng tôi không có trách nhiệm phải bảo vệ mẹ cậu.
Lâm Phục à, nên làm thế nào cậu tự có suy nghĩ của riêng mình."
Cậu lại rót thêm nước cho ly trà của Lâm Phục, khi nước đến miệng ly, Tống Dật ngẩng đầu, mỉm cười với Lâm Phục:
"Tôi tôn trọng quyền quyết định của cậu."
Lâm Phục nhìn Tống Dật thật lâu, lát sau, cậu ta bật cười:
"Tao đâu còn lựa chọn nào khác."
"Ừm, tôi sẽ cử người chăm sóc mẹ cậu thật tốt, đừng quá lo lắng."
Lâm Phục nhìn cậu chằm chằm, tay cậu ta siết chặt lấy quai ly trà, tưởng chừng như muốn bóp nát nó thành vụn phấn.
Cậu ta căng thẳng đến tột độ, lặng yên chờ đợi yêu cầu đến từ Tống Dật.
"Đến phòng phẫu thuật, huỷ tinh thần lực đi." Tống Dật buông lời nhẹ bẫng.
Cả cơ thể Lâm Phục run lên khi nghe thấy lời này.
Nhưng chỉ một phút thôi, không một câu thắc mắc, cậu ta chọn tuân lệnh.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
"Não bộ của Lâm Phục có dấu hiệu bị ô nhiễm tinh thần lực nghiêm trọng, có xu hướng biến đổi thành bán trùng tộc giống như Tống Lương." Alain ngồi bên cạnh giường bệnh của Tống Dật, vừa gọt táo vừa nói.
"Trong thời gian ngắn như vậy, Tống Lương đã có thể đồng hoá Lâm Phục, cũng do bản thân Lâm Phục vốn đã không có nền tảng vững chắc." Tống Dật nói.
"Ừm, nhà họ Lâm trước giờ vẫn luôn tồn tại điểm yếu này.
Nhưng tại sao cậu lại giúp Lâm Phục, tôi không nghĩ cậu ta đáng để tin tưởng." Alain thắc mắc.
"Lâm Phục là người có thể tin cậy."
Alain thấy khó hiểu, nhưng cũng không hứng thú nhiều với chuyện này.
"À mà Tống Dật này, cậu còn nhớ đến cá cược với nhóm Lâm Ngọc không? Haha, hôm nay là ngày tổng kết, cậu và Hiểu Phong đứng thứ ba.
Sắc mặt cậu ta như dẫm phải cứt vậy, khó coi vô cùng.
Tôi còn nhắc khéo cậu ta một lần, hì, đặc sắc lắm."
Tống Dật gật đầu:
"Hiểu Phong đã ổn chưa?"
Mấy ngày nay Tống Dật không được rời khỏi phòng bệnh, chỉ nghe được Hiểu Phong đã an toàn, không biết rõ tình trạng của y nên có hơi lo lắng.
Alain cười cười:
"Ừm, thì khoẻ rồi á.
Nhưng mà...!chuyện cũng dài lắm, khi nào cậu xuất viện thì sẽ rõ."
Tống Dật gật đầu, cầm miếng táo Alain gọt bỏ vào miệng, vị ngọt và chua vừa phải, nhưng với một người đã quen hít thở mùi ngọt thơm tinh tế của đậu vanilla như Tống Dật, quả thực hương vị này vẫn không quá đặc sắc.
"À, thiếu tướng mấy ngày nay lúc nào mặt mũi cũng lạnh tanh, chỉ khi đến đây thăm cậu mới tăng nhiệt độ lên một xíu.
Cậu cũng khéo thật, mỗi lần ngủ đều chọn đúng vào giờ ngài ấy đến." Alain thì thầm vào tai Tống Dật.
Tống Dật bất lực nhìn Alain.
"Được rồi, tôi sẽ giả vờ không biết đến mối quan hệ của hai người.
Gì nhỉ, tôi không trách mọi người, nhưng điều xảy ra với sinh viên của trường, tự bản thân mọi người phải biết và nhận lỗi chứ không phải đùn đẩy trách nhiệm.
Thiếu điều nói thẳng với cả trường thân phận của cậu."
"À." Tống Dật cười khan.
Raimond từ ngoài cửa bước vào, cắt ngang cuộc trò chuyện.
Alain nhìn thấy anh liền xanh mắt mèo, sau khi chào hỏi cẩn thận liền kiếm cớ chuồn êm.
Thiếu tướng mỉm cười:
"Tống Dật."
"Ừm."
Anh ngồi xuống bên cạnh giường, cầm lấy tay cậu khẽ mân mê.
Tống Dật nhìn anh, mặt hồ yên tĩnh trong lòng cũng dần dao động.
Cậu không nói gì, anh cũng như vậy.
Hai người ăn ý mà để lại một khoảng không gian yên lặng.
"Tống Lương không thể chết một cách dễ dàng như vậy được.
Anh phải cẩn thận."
"Ừm." Raimond mỉm cười.
Tống Dật bỗng có chút giận, cậu khẽ đánh vào mu bàn tay anh:
"Không được chủ quan."
Raimond cười càng tươi hơn.
Tống Dật thở dài, mặc kệ Raimond nắn bóp tay mình, cậu nằm xuống, chùm kín chăn nhắm mắt đi ngủ.
Raimond thở dài, nhìn cậu như con rùa rụt cổ trốn ở trong chăn.
Tốt rồi, lần này không giả vờ ngủ nữa, mà công khai đuổi khách luôn.
Anh chỉ đành chỉnh lại chăn cho cậu, hạ độ sáng đèn rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
"Nghỉ ngơi cho tốt."
"Ừm." Giọng của Tống Dật truyền qua lớp chăn dày, nghe như đang làm nũng.
Raimond bật cười vì liên tưởng của mình..