Tống Dật giật mình tỉnh dậy giữa đêm, bên cạnh là Raimond đã thức giấc từ lúc nào.
Anh nắm lấy tay cậu, khẽ nói:
"Em ngủ không yên từ ban nãy, trong người không khỏe à em?"
Cậu lắc đầu, dùng ánh mắt trấn an anh:
"Không có gì đâu."
Raimond nhìn cậu, hiển nhiên là không tin tưởng lý do này nhưng cũng không muốn vạch trần.
Anh ôm lấy cậu từ sau lưng, cả thần hình cao lớn bao trọn lấy Tổng Dật.
Cậu chưa từng cùng ai tiếp xúc thân mật đến mức này trong trạng thái tỉnh táo.
Lần đánh dấu hồm qua là ngoại lệ, do một phần ảnh hưởng từ pheromone, khiến cậu bỏ qua hết những cảm xúc dư thừa để thành thực với phản ứng bản năng của cơ thể.
Khi không có pheromone của thiếu tướng trong kì dịch cảm, thứ vốn mang theo tín hiệu thu hút bạn tình nồng độ cao, Tống Dật giống như một con rùa rụt cổ, tự chui vào vùng an toàn khi gặp những biến động dù là nhỏ nhất ở
xung quanh.
Nhưng thiếu tướng sẽ không nới lỏng vòng tay của mình, giống như Tống Dật dù có không quen vẫn sẽ ngủ say trong lòng của anh.
Hai người dùng phương thức của riêng mình để đón nhận nhau, dù có còn đôi chút vụng về.
Tống Dật nhớ về giấc mơ vừa qua, khi ánh mắt Raimond hướng về phía cậu cứ như là nhìn kẻ thù.
Cậu trong mơ, có lẽ là đang mang thai, nhưng lại nhẫn tâm mà đặt lưỡi dao trước bụng mình.
Tổng Dật đứng ở góc nhìn thượng để, dù ban đầu cảm thấy khó tin trước tình huống này, nhưng sau khi bình tĩnh, lại phát hiện ra cảm xúc trong mắt hai người không đúng.
Raimond như thông qua cậu để nhìn một người khác, Tống Dật trong mơ cũng không phải thật lòng muốn đe doạ đến tính mạng con của mình...
Khống chế tinh thần lực, là cách mà Tống Lương thường làm nhất.
Nếu đặt các sự kiện cạnh nhau, đầy có lẽ là khi
Tống Dật trong sách khiến Raimond trọng thương, từ đấy giúp đại hoàng tử thuận tiện đoạt vị.
Tống Dật chỉ có hai lần từng mơ về Raimond, nhưng nội dung mỗi lần mỗi khác, thậm chí là bối cảnh và thân phận của những người trong mơ cũng khác nhau.
Tống Dật ở giấc mơ đầu tiên cùng Tống Dật ở giấc mơ kế tiếp có tuổi tác tương đồng, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn khác nhau.
Một người tự tin phóng khoáng, một người thì như bị vây khốn trong lồng giam, chất chứa đau thương cùng bất lực.
Tống Dật đã mơ về thế giới này, về tri thức của họ trước cả khi cậu đến.
Nên đối với hai giấc mơ kia, Tổng Dật không phủ nhận sự liên hệ của nó với chính mình, nhưng chính vì như thể mới khiến cậu càng thêm không hiểu được.
May mắn cho cậu là, giấc mơ thứ hai có nội dung khá tương đồng với cuốn truyện của em họ.
Cậu được nghe người trong mơ kể về đại hoàng tử phi Tống Lương, về những việc tốt mà cậu ta đã làm, quả thực đều trùng khớp với nội dung truyện.
Nhưng cậu ở trong mơ mang thai lại là điều khó tin, trong tiểu thuyết, Raimond và Tống Dật dù là vợ chồng nhưng không hề có tiếp xúc thân mật.
Không ngoại trừ cái thai là của người khác, nhưng ánh mắt đau khổ của Raimond khi ấy cũng không phải là giả vờ.
Tổng Dật thở dài.
Có lẽ thế giới này không bắt đầu từ tiểu thuyết.
Mà tiểu thuyết được hình thành sau khi thế giới này bắt đầu.
Cậu nghĩ mình nên nhanh chóng trở lại trường học, khôi phục tinh thần lực không phải thứ nên ưu tiên, thậm chí là nên để ra sau cùng.
Khi mối quan hệ giữa cậu và Raimond càng trở nên tốt hơn, thì càng dễ có khả năng tinh thần lực của cậu trở thành cầu nối để người khác điều khiển cậu làm hại Raimond.
"Ngủ đi em." Raimond khẽ nói, đồng thời thả ra pheromone giúp cậu dễ ngủ.
Công tắc suy nghĩ của Tống Dật bị bấm nút tắt rồi.
Raimond được ôm vợ ngủ hai ngày, sáng hôm nay thì phải tạm biệt cậu một thời gian dài.
Anh thật sự không nỡ xa cậu, trong quá trình chuyển hóa thành Omega độc quyền, Tổng Dật còn phải dựa vào pheromone của anh.
Nhưng luật lệ của học viện là như vậy, sau khảo sát, dựa vào kết quả thi cử để sắp xếp phòng kí túc, một tháng phải dành ít nhất hai mươi ngày để ăn ở tập trung tại đầy, dù là hoàng tử công chúa cũng không được trái luật.
Tống Dật nhận lấy lọ pheromone của Raimond, chăm chú lắng nghe anh dặn dò.
"Tống Dật, em không có gì muốn nói à?"
Raimond cười nhìn cậu.
Ánh mắt anh dịu dàng như chứa cả hồ nước xuân, giọng điệu lại có chút trêu chọc.
Quả thực là không giống như thường ngày, ít đi vài phần nghiêm cần, lại thêm nhiều phần thiếu đứng đắn cùng lưu manh.
Tống Dật lắc đầu, rồi lại ngầng đầu lên quan sát sắc mặt anh, rồi lại cúi đầu, quay về làm rùa rụt cổ.
"Tôi không nỡ để em đi." Raimond chậm rãi mà nói.
Bàn tay dày rộng của anh đặt trên gò má Tống Dật, nhẹ nhàng mà phác thảo đường nét khuôn mặt cậu.
Tống Dật không kiểm soát được thân nhiệt của mình, cứ thế mà nóng bừng cả mặt trong ánh nhìn của Raimond.
Cậu lên tiếng, cứu vớt lại chút thể diện của mình:
"Được rồi, tôi đi đây.
Sắp muộn mất rồi."
Raimond nghiêng đầu:
"Gì cơ em."
Tống Dật cầm lấy bàn tay Raimond vẫn đang đặt trên mặt mình, cậu qua loa hôn lên tay anh, rồi lại lén liếc mắt xem phản ứng của anh.
Khi thấy Raimond đứng sững người vì bất ngờ, cậu thế mà lại bật cười, rồi nhanh chân rời khỏi nhà như thể sau lưng có ai đuổi theo.
Vài phút sau, Raimond mới hoàn hồn lại, nhìn xuống chỗ hành lý mà Tống Dật bỏ quên....
"Quản Huyền, hình như tuần này tôi có lịch trình ghé thăm học viện Quân sự nhỉ."
"Không hề có.
Raimond, Tống Dật không có cậu vẫn rất tốt, còn tôi thiếu cậu thì sắp bị chỗ tài liệu này đè gãy cổ rồi."
"Được rồi, chỉ hai ngày thôi.
Cậu giúp tôi sắp xếp nhé.
Cảm ơn cậu nhiều."
Quản Huyền ở phía bên kia đang vò đầu bứt tóc với mớ giấy tờ chất thành núi.
Họ vừa kết thúc chiến dịch, nên nghỉ phép vài ngày là lẽ thường tình.
Mọi năm cũng chỉ có anh ta cùng Raimond là không dùng đến kì nghỉ phép.
Năm nay thì, được lắm.
Con trai lấy vợ như bát nước hắt đi, chậc...
"Tăng lương gấp năm cho cậu nhé."
Đề nghị ma quỷ này, anh chấp nhận.