Tống Dật vùi mặt trong gối, trong đầu vẫn quần quanh hành vi ban nãy của mình.
Điện thoại vang lên thông báo tin nhắn liên tục, cậu cầm máy lên, định bụng gửi cho anh một tin nhắn xin lỗi.
Nhưng chưa kịp bấm vào phần soạn tin thì đã bị cơn đau đầu đột nhiên xuất hiện làm cho choáng váng.
Tống Dật làm rơi điện thoại, định cúi xuống nhặt thì cả người bỗng thoát lực, theo đà ngã rầm xuống đất.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tống Dật đã nhìn thấy Raimond.
Có lẽ cậu tỉnh dậy vào lúc rạng sáng, nên anh vẫn còn mệt mỏi nằm thiếp đi trên ghế.
Tổng Dật luôn xoay quanh việc học, đồi lúc còn khá lôi thôi.
Nhưng một người phải đối diện với súng thật đạn thật hàng ngày như Raimond lại vô cùng chỉnh tề.
Anh luôn cần thận chính trang đầu tóc cùng quần áo, dù có bận rộn đến mấy thì trên người vẫn phảng phất hương thơm của vải vóc được phơi dưới nắng.
Chỉ có hai lần duy nhất
Tống Dật thấy anh mỏi mệt như này, mà cả hai lần đều liên quan đến cậu.
Một cảm giác tội lỗi lan tràn trong lòng Tống Dật, cậu không dám chạm vào khuôn mặt anh vì sợ anh tỉnh giấc, chỉ đành nằm ở trên giường, chăm chú mà dùng ánh mắt miêu tả mắt môi người này.
"Xin lỗi anh." Cậu thì thầm.
Cậu dùng một đêm dài thức trắng mà nhìn anh, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Lời nói của Phill như được lặp lại bên tai, khi nghe cậu vốn không để tâm đến nó, nhưng giờ nghĩ lại, bản thân quả thực đã làm Raimond phải lo lẳng nhiều.
Là cậu không phải.
Raimond thức dậy lúc Tống Dật đang trốn trong chăn, co người thành một cụm nhỏ.
Anh giật mình, vội vàng kéo chăn ra.
"Tống Dật, em có sao không?"
Tống Dật cúi gắm mặt, không trả lời anh.
Raimond thông qua bác sĩ mới biết được hiện tại đang là giai đoạn quan trọng của quá trình phân hóá, nên anh không dám nói nhiều, sợ lại khiến cậu phải suy nghĩ.
Raimond chỉ đành ngồi lên giường, nhẹ tay nhẹ chân ôm cậu vào lòng.
Tống Dật lúc này mới lén ngầng đầu nhìn anh, Raimond dịu dàng mà hồn lên trán cậu, nhìn đến hai vành mắt đỏ hoe của Tổng Dật, anh vừa đau lòng vừa giận bản thân.
Cậu khẽ nói, giọng còn hơi nghẹn ngào:
"Xin lối anh."
Anh lại nhẹ hôn lên mắt cậu, càng nâng niu mà ôm lấy người trong lòng:
"Tôi thương em còn không hết."
Tống Dật lí nhí:
"Không được giận tôi."
"Không giận em." Raimond đáp.
"Không cho mẳng tôi nữa."
"Không mắng em."
Tống Dật mỉm cười, má lúm đồng tiền tròn xoe làm cõi lòng thiếu tướng tan chảy.
Anh ôm chặt lấy cậu, hít lấy mùi hương hoa nhài thanh mát mà mình hằng mong nhớ.
Tổng Dật khẽ cựa quậy khi môi anh chạm đến gáy của cậu:
"Nhột lắm."
Raimond đúng lý hợp tình mà nói:
"Tôi đang chữa bệnh cho em.
Đề nghị em phối hợp."
Hai tiếng sau, Raimond từ phòng nghỉ cho khách bước ra, đối mặt với Quản Huyền và Phill.
Tuy trên mặt anh vẫn còn nét lo âu cùng căng thẳng, nhưng áo quần thì bị kéo đến xộc xệch, trên cổ là dấu hôn đỏ thẩm chưa từng xuất hiện trước đây.
Trên người cũng tản ra hương thơm trộn lần của hai loại pheromone.
Quản Huyền khẽ huýt sáo:
"Nồng nhiệt quá nhỉ."
Phill không nói gì, mặt anh ta vẫn căng thẳng như cũ.
Raimond đối diện với người bạn lâu năm của mình, trong lòng là cảm xúc lẫn lộn.
"Xin lỗi." Phill nặng nề nói.
Raimond lắc đầu:
"Cậu có lẽ đã nhầm lẫn quan hệ của tôi và em ấy ngay từ đầu.
Phill ạ, chúng tôi yêu đương bình đẳng, Tống Dật là vợ tôi, em ấy không có nghĩa vụ phải làm gì cho tôi hết, chỉ có tự nguyện hoặc không."
Phill không đáp lời, mắt anh ta vẫn hướng về phía phòng trong.
"Kìa Raimond, Phill nó chỉ là lỡ lời.
Tôi không rõ đầu đuôi thế nào, nhưng cậu biết tính Phill, nó gay gắt có lẽ là vì muốn tốt cho thằng bé.
Huống chi Tống Dật ngất đi cũng chẳng vì cậu ấy.
Cậu như này..."
Raimond quay đầu nhìn Quản Huyền.
Anh ta run người, quả thực cả đời anh chưa bao giờ đối diện với ánh mắt khủng bố nhường này của Raimond,
Raimond tự biết mình không thể kiểm soát được cảm xúc, anh xin lỗi rồi bước ra khỏi phòng.
Phill cùng Quản Huyền nhìn nhau.
Quản Huyền còn chưa rõ ràng về việc đã xảy ra, nhưng Phill thì cả cõi lòng coi như đã nguội lạnh.
Anh ta cười khẩy, không nói không rằng mà bỏ đi.
"Lai la chuyen gi nda."
Quản Huyền khó hiểu đi lòng vòng, vừa ra đến hành lang thì bắt gặp nhóm bạn của Tống Dật.
Anh tiện tay búng trán một cậu bạn gần đấy, miệng buông lời cợt nhả:
"Vợ chồng người ta đóng cửa tâm sự, mấy đứa đến giờ này không hợp lý đâu."
Cậu bạn ngẩn người, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng.
"Vâng."
Alain biết người này, anh ta tên Quản Huyền, thân tín của Raimond.
Tốt nghiệp song song hai chuyên ngành y khoa cùng kỹ thuật, là thiên tài có tiếng ở trong giới.
Coi như lời nói anh ta đáng tin cậy.
Cậu thì thầm với Duật Vân, rồi kéo người anh em cao lớn này đi về kí túc.
Quản Huyền người này vốn chẳng nghiêm chỉnh, đùa giỡn bạn cậu đến đờ cả người.
Alain thở dài, thấy quãng đường phía trước bỗng trở nên khó đi.