Chàng Vợ Beta Của Tướng Quân Enigma


Dựa theo nội dung trong sách, thụ chính gặp công một, đại hoàng tử Đế quốc vào ngày thứ tám của kì khảo sát.

Trong lúc anh bị thương phải trú tạm trong hang động sâu, Tống Lương vì lạc đoàn nên cũng vô tình tìm được đến đây.

Trong hang động tối tăm và ẩm ướt, Tống Lương vì cứu người mà xé áo sơ mi của mình, giúp đại hoàng tử cầm máu, còn bản thân vì lạnh nên thiếp đi ở một góc hang động.

Đến khi tỉnh lại, trên người Tống Lương nhiều thêm một áo đồng phục của đại hoàng tử, cùng một huy hiệu thể hiện thân phận của hắn.
Đại hoàng tử là người đối đầu trực tiếp với nhị hoàng tử và Raimond trong cuộc tranh quyền.

Hắn ta là người tàn nhẫn và quyết đoán, khác với em trai của mình.

Hắn không dành tình cảm quá nhiều cho thụ chính, thậm chí còn thờ ơ khi thấy cậu ta lăng loàn cùng ba tên đàn ông khác.

Nhưng trước mặt mọi người, họ vẫn sẽ là cặp tình nhân xứng đôi nhất.

Cuộc gặp gỡ kia cũng khởi đầu cho mối quan hệ lợi ích giữa hai người.

Tống Lương đặt cả Tống gia vào trong tay đại hoàng tử, thành công đưa hắn thượng vị, còn hắn ta cho cậu quyền thế ngập trời, cả đời nhàn nhãn ở trên ngôi vương của mình, làm thần y cứu thế được người người ca tụng.
Rõ ràng, Tống Dật không muốn đại hoàng tử lên ngôi.
Cậu vẫn còn nhớ chi tiết ở chương cuối, nguyên chủ sau khi nghe lời dỗ dành của hắn, đã dùng pheromone để áp chế Raimond trong lúc anh dẫn quân tiếp viện cho nhị hoàng tử.

Tuy nói rằng Enigma không bị áp chế bởi giới khác, nhưng nếu người tấn công là bạn đời của hắn ta, thì vẫn sẽ có khả năng bị ảnh hưởng nhẹ.

Lúc này nguyên chủ đã trở thành Omega nhờ đánh dấu tạm thời của Raimond, cậu ta dùng pheromone làm rối loạn giác quan của Raimond, khiến anh bị thương nặng trên chiến trường.


Nhị hoàng tử mất đi cánh tay phải đắc lực, lại đối diện với đơn tố cáo nặc danh liền không trụ vững được, bị em trai đưa vào ngục giam.

Sau đấy, Raimond bị xử tử hình, nhị hoàng tử được chuyển đến một tinh cầu hoang, không rõ sống chết.
Câu chuyện đến đây đã bắt đầu phát sinh vấn đề.
Raimond được miêu tả là không có tình cảm với nguyên chủ, không có trường hợp sẽ phát sinh quan hệ.

Cậu đã ở với Raimond đủ lâu để hiểu được con người của anh.

Anh tuyệt đối không phải người coi tình d.ục là công cụ giải toả đơn thuần, khi hứng thú thì tìm một người.

Anh thậm chí còn hơi giữ mình, áo ngủ phải cài đến cúc cao nhất, sống thanh tâm quả dục còn hơn cả hoà thượng.

Bị pheromone của nguyên chủ áp chế đến mức rối loạn giác quan, nực cười.

Để đạt được vị trí thiếu tướng, anh đã trải qua hàng trăm trận đánh lớn nhỏ, nào có chuyện chỉ vì thứ công kích yếu ớt này mà ngã ngựa.

Nhị hoàng tử là người có nhiều mưu kế và mạng lưới quan hệ trải dài, anh ta hẳn sẽ không bao giờ để mình phải rơi vào cảnh bị đày ải.

Trong tình huống xấu nhất, nhị hoàng tử cũng sẽ để mình được sống thoải mái.
Còn phần sau ư? Không.

Quyển truyện như được kết thúc một cách vội vàng, nhảy thẳng đến cái kết hạnh phúc của Tống Lương và chồng.
Tống Dật nhận thấy nó như đang che đậy điều gì, chờ người lật mở.

Cậu không quá vội để mở ra bí mật này.
Cậu tin vào năng lực của bản thân và người cậu nhận định.
"Ngủ đi Tống Dật." Raimond nói.
Tống Dật không giả vờ ngủ nữa, cậu quay đầu sang nhìn anh, đoạn hỏi một câu không liên quan:
"Raimond, anh đã từng đánh dấu ai chưa?"
Tống Dật là người thích đặt câu hỏi, Raimond đã trải nghiệm đủ trong những ngày ở cùng với cậu.

Hiển nhiên, anh nghĩ câu hỏi này của Tống Dật nhằm mục đích giáo dục, nên cũng nghiêm túc mà trả lời:
"Chưa từng.

Tống Dật, cậu đã hứa là sẽ đi ngủ ngay từ ba mươi phút trước."
Tống Dật kéo chăn lên che đầu, giả vờ không nghe thấy.

Đây cũng là một trong số những cách đối phó của cậu với ép buộc đi ngủ sớm của thiếu tướng.

Nhưng anh sẽ giận, khi ấy, hương đậu vanilla sẽ xuất hiện, rất nhạt, nhưng ngọt nhẹ và dễ ngửi, thi thoảng còn có chút cay, nhưng tầng hương này rất mỏng và khó nắm bắt.

Tống Dật không muốn thừa nhận là mình thích và bị mùi pheromone của anh đưa vào giấc ngủ, nên cậu thường cố tình chọc giận anh.
"Ò.


Nghe nói Alpha và Omega đều có nhu cầu rất lớn, Enigma các anh lại có thể kiềm chế tốt như vậy sao."
Trong sách viết thụ chính và chồng một đêm bảy lần, vào kì phát tình thì có thể làm liên tục bảy ngày.

Em gái anh lúc kể đến đây thì mới phát hiện mình nói lố, đương ngượng ngùng muốn xoá trí nhớ của anh trai lại phát hiện anh vẫn đang nhìn mình chăm chú.

Vì ánh mắt thiếu sự phán xét của mình, Tống Dật được nghe cô tả chi tiết diễn biến tình cảm của Tống Lương và bốn người khác trong một tiếng.

Có lẽ em gái họ không nghĩ rằng, những điều cô kể lại trở thành kiến thức vỡ lòng cho anh trai vô tình xuyên vào trong sách.
"Ừm." Raimond đáp.
"Ồ."
Tống Dật chui ra khỏi chăn:
"Trong trường hợp nào anh sẽ không kiềm chế được?"
Raimond thở dài, lấy tay che mắt cậu lại:
"Tống Dật, đi ngủ đi."
"Nghiêm túc mà." Cậu mấp máy môi.
"Tôi luôn kiềm chế được." Raimond trả lời.

Anh có tông giọng trầm, khi nói chuyện còn có độ rung nhẹ ở trong câu chữ.

Anh nói rất chậm, âm cuối cùng như móc câu nhéo lấy Tống Dật một cái.
Cậu không nói nữa, yên lặng cảm nhận hương vị ngọt ngào nhẹ nhàng vỗ về mình.

Pheromone của thiếu tướng ôn hoà thật, cậu nghĩ.

Mí mắt nặng nề chậm rãi kéo xuống.
Quyển sách trong tay Raimond được đặt xuống bàn, anh không tắt đèn mà giảm xuống mức sáng thấp nhất.

Trong đêm, nương theo ánh sáng ấy, Raimond chăm chú phác hoạ khuôn mặt đang say giấc của Tống Dật.

Cậu có hàng lông mi dày, tạo thành cái bóng nhỏ trên bọng mắt, đuôi mắt trái có nốt ruồi lệ, nhưng cậu rất hay cười, khi ấy má lúm bên trái sẽ in càng sâu.


Raimond đặt tay lên mặt cậu, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve khoé môi và bên má.
Anh đã từng nghĩ rằng mình là người vô tính, vì suốt ba mươi tám năm qua, anh chưa từng có rung động tình cảm với bất kì ai.

Khi chiến hữu bên cạnh lập gia đình, vui vẻ kể cho nhau về cuộc sống củi gạo dầu muối, Raimond chỉ lặng yên lắng nghe.

Anh chưa từng tưởng tượng về một ngôi nhà, một người vợ, hay những đứa con thơ.

Raimond hài lòng với cuộc sống của mình, và quân hàm ngày càng tăng tiến trên vai áo.
Cha và mẹ Raimond là hai người có lối sống kiểu mẫu, họ lấy nhau theo sắp xếp của gia đình.

Họ nuôi dạy anh bằng tình thương và đạo đức.

Nhưng hai người đối xử với nhau như người dưng cùng nhà.
Trước khi ch.ết, cha bảo anh rằng ông không muốn chôn cùng một chỗ với mẹ.
Trùng hợp, hai năm sau mẹ anh cũng nói như vậy.
...
Người này đột ngột bước vào cuộc đời anh, lại mang cho anh những cảm xúc hoàn toàn mới lạ.
Raimond của ngày trước sẽ tự tin nói mình luôn kiềm chế được.
Raimond của ngày hôm nay chỉ đang nói đến trường hợp không có Tống Dật.
Anh bật cười vì suy nghĩ của mình.

Nhưng hơn ai hết, anh biết câu hỏi của cậu không mang theo mục đích mập mờ gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận