Lúc Bạch Chỉ rời máy bay đã là 2 giờ rưỡi sáng, cậu vừa đáp xuống thì Triệu Bắc Hành gọi điện tới.
“Cứ mười phút anh lại gọi cậu một lần cho chắc, cuối cùng cũng bắt máy rồi. Vừa xuống máy bay à?”
Giọng Bạch Chỉ khàn khàn: “Dạ, em vừa xuống, lát còn đi tàu cao tốc nữa.”
Triệu Bắc Hành sải bước trong bóng tối đi ra vựa trái cây: “Nhà có chuyện gì phải nói với anh nghe chưa, không được tự mình ôm hết.”
Bạch Chỉ khụt khịt thầm nghĩ, em là cái gì của anh cơ chứ, lấy quyền gì mà nói cho anh nghe. Nhưng cậu đã quen thói cứng miệng nên chẳng thể thốt ra lời chất vấn như vậy được, chỉ đáp: “Vâng, em tắt máy nha, đi mua vé đã.”
Cúp điện thoại xong, Bạch Chỉ bắt taxi đến ga tàu cao tốc. Trời chưa sáng nên ga khá trống, cậu mua chuyến khởi hành sớm nhất lúc 4 giờ 30 phút. Còn tận 2 tiếng nữa tàu mới chạy, Bạch Chỉ ngồi trong phòng chờ, chợp mắt nghỉ ngơi. Cậu không ngủ được, đầu cứ luẩn quẩn mãi tình trạng sức khỏe của bố mình.
Bạch Đức Ý là giáo viên dạy môn Lịch sử của trường phổ thông, tính tình nhạt nhẽo, sống cổ hủ. Từ lúc Bạch Chỉ bắt đầu có trí nhớ, cậu luôn thấy bố mình đeo kính gọng bạc, mặc chiếc áo khoác màu xám, tóc tai chải chuốt tỉ mẩn.
Hồi bé Bạch Chỉ đã rất sợ bố, thầy cô dạy cậu từ cấp 1 cho đến cấp 2 hầu hết đều từng là học sinh của Bạch Đức Ý. Ở trường cậu mà quậy phá chút thôi thì y như rằng hôm sau bố biết chuyện ngay. Ông không đánh cậu, chỉ phạt cậu đứng bên cửa sổ từ sáng tới chiều, trẻ con trong xóm đi qua đi lại ngoài đường ai cũng thấy. Bạch Chỉ khi ấy ngượng chín cả mặt, nước mắt lưng tròng, lòng thầm nghĩ sao mà ghét ông bô xấu xa nhà mình thế.
Rồi Bạch Chỉ cũng dần lớn lên, cậu dậy thì khá sớm. Cấp hai xem các bạn nam chơi bóng rổ đổ mồ hôi ròng ròng khiến cậu bắt đầu biết mộng tinh. Lớn hơn một chút, Bạch Chỉ hiểu được xu hướng tính dục của mình, mối quan hệ giữa hai bố con cũng vì thế mà dần trở nên hời hợt.
Bạch Chỉ biết bố mẹ khó lòng chấp nhận việc cậu thích đàn ông, nhưng cậu cũng không có ý định ép buộc hai người. Sau khi come out, Bạch Chỉ bỏ nhà đi biệt 3 năm trời, bóng dáng bố mẹ trong tâm trí hẵng còn dừng lại ở thời điểm ấy…
Bạch Đức Ý vốn rất khỏe, không nghiện thuốc cũng không đam mê rượu chè, sao tự nhiên lại mọc ra khối u vậy nhỉ? Lúc gọi điện mẹ cũng không nói rõ cho Bạch Chỉ biết là u lành tính hay ác tính.
Cô gái bên cạnh khẽ chạm tay Bạch Chỉ khiến cậu sực tỉnh: “Anh gì ơi, anh trông hành lí giúp em chút được không ạ? Em muốn đi vệ sinh.” Cô nàng nhỏ hơn Bạch Chỉ nhiều, mặt mũi đang đỏ bừng.
Bạch Chỉ gật đầu: “Ừ em đi đi, để anh trông đồ cho.”
Một lát sau cô gái trở về, quay sang cảm ơn Bạch Chỉ.
“Chuyện nhỏ mà.”
Cô gái ngồi xuống, bỗng hỏi: “Anh là người miền Bắc ạ?”
Bạch Chỉ sửng sốt: “Đâu có, anh là người Tô Châu mà.”
“Giọng không giống lắm, em còn tưởng anh là sinh viên miền Bắc đến đây du lịch.”
Bạch Chỉ nhướng mày: “Anh tốt nghiệp lâu lắm rồi đó.”
Hai người hàn huyên một hồi, Bạch Chỉ ngó điện thoại thấy sắp đến giờ soát vé, đành cáo lỗi rồi kéo vali rời đi. Cô bé nhìn theo bóng lưng cậu thở dài: Ôi tiếc ghê anh í đẹp trai quá hà~
Xa quê đã lâu, càng gần về đến nhà Bạch Chỉ càng thêm hồi hộp. 5 giờ sáng, trên đường đã có kha khá xe cộ, Bạch Chỉ bắt taxi rồi dừng ngay dưới cư xá nhà mình.
Cậu hít sâu một hơi, kéo vali xuống xe đi thẳng một mạch. Người đang bước tới gần trông có hơi quen, tay cầm chiếc bánh bao còn đang bốc khói. Đối phương thấy Bạch Chỉ cũng giật mình, chỉnh mắt kính nhìn lại cho rõ, giọng run run: “Con là… bé Điệu đó hả?”
“Bố…”
Bạch Chỉ nước mắt lưng tròng, cậu vội chạy đến nhưng vừa cách bố một bước thì dừng lại. Khóe mắt Bạch Đức Ý cũng ửng đỏ, ông vờ nghiêm mặt bảo: “Bay cả đêm mệt rồi chứ gì, về nhà ăn miếng cơm rồi ngủ đi.”
“Dạ.” Bạch Chỉ nối gót theo bố vào nhà. Tóc Bạch Đức Ý bạc trắng cả rồi, thì ra bố cậu đã thực sự bước vào tuổi ngũ tuần.
“Hôm qua hay tin con về là mẹ đi chuẩn bị cả đống đồ, mải miết dọn nhà tới mười một giờ khuya. Đêm rồi lại không ngủ cứ trằn trọc sợ con say xe, tận ba giờ sáng mới chịu chợp mắt được tí.” Bạch Đức Ý nói luôn miệng.
Thực ra cả đêm qua ông cũng không ngủ, trời vừa hửng sáng ông đã đứng xếp hàng ở tiệm bánh bao hấp nổi danh nhất thành phố. Đơn giản là gì Bạch Chỉ thích ăn món bánh bao hấp nhân gạch cua ở đây.
“Xin nghỉ mấy hôm đấy, về ở lâu không?”
“Chuyện kinh doanh công ty đang trì trệ nên con được nghỉ cũng lâu.”
“Thế tốt rồi, ở nhà thêm mấy hôm đi. Mẹ mày nhớ lắm đấy con ạ.” Riêng ông nhớ thì có nhớ chứ chết cũng không nhận đâu.
Vào đến cổng, khung cảnh cũ kỹ ấy vẫn chẳng khác gì so với năm xưa. Tòa nhà gia đình Bạch Chỉ ở thuộc khu tập thể lâu đời dành cho giáo viên, trừ vị trí có phần hơi đắc địa thì cái gì cũng đáng chê cả. Bố mẹ Bạch Chỉ ở lầu một, đi bộ một chút là tới.
Bạch Đức Ý đưa bánh bao cho Bạch Chỉ, sau đó cầm chìa khóa mở cửa. Giọng bà Tưởng từ trong nhà vọng ra: “Đã nói là hai vợ chồng đi cùng mà sao ông dậy sớm đi một mình thế hả?”
Bà lo cho sức khỏe của chồng nhưng không dám nói thẳng ra, chỉ cố sức luôn bên cạnh ông, cùng ông làm mọi chuyện.
“Bà nhìn xem ai về rồi đây.” Bạch Đức Ý thay dép lê, xách vali thay cho Bạch Chỉ, “Ơ hay còn đứng đực ra đó làm gì, vào nhà nhanh.”
Tưởng Lệ Bình vừa ra khỏi phòng ngủ mắt đã rớm lệ, bà kéo tay Bạch Chỉ, cấu nhẹ một cái: “Thằng ranh con này cuối cùng cũng biết về rồi à.”
Bạch Chỉ cũng giọt ngắn giọt dài, ôm mẹ vào lòng: “Mẹ đừng có khóc mà, khóc là hết đẹp đó nha.”
Bà Tưởng đúng là vẫn dữ dằn như ngày nào, chẳng có tí phong thái dịu dàng của người con gái Giang Nam gì cả~
Tưởng Lệ Bình vỗ bộp vào lưng cậu: “Thôi thôi, mẹ mày già rồi còn lo đẹp với chả xấu gì nữa?”
Bạch Đức Ý đứng một góc nhìn hai mẹ con âu yếm mà thấy ganh tị. Từ bé con trai cưng đã thân thiết với mẹ hơn, thực lòng ông cũng muốn ôm chầm lấy Bạch Chỉ lắm, nhưng tính tình hai bố con đều mạnh miệng như nhau nên chẳng ai dám biểu lộ.
“Cho bé Điệu nó đi ăn cơm đi, ăn xong ngủ một giấc.”
“Ừ nhỉ, ăn cơm thôi. Sáng ra bố mày đã đi xếp hàng mua bánh bao súp nhân gạch cua cho bằng được đấy.”
Bạch Đức Ý ngượng ngùng đằng hắng một tiếng, ai thèm đi xếp hàng mua cho nó đâu, chẳng qua… ừ chẳng qua là ông cũng đang thèm ăn món này thôi.
Bạch Chỉ lau nước mắt, gật đầu cười.
Bánh bao súp vẫn ngon như ngày nào, cậu ăn liền tù tì mười cái. Mẹ Bạch sững sờ nhìn con trai cưng, ngày xưa cùng lắm Bạch Chỉ chỉ ăn được năm cái thôi, sao mới mấy năm không gặp đã ăn khỏe thế nhỉ.
“No chưa, chưa no mẹ đi mua thêm nhé…”
Bạch Chỉ vội níu mẹ lại: “No rồi, con no rồi mà.”
Ánh mắt Tưởng Lệ Bình đong đầy sự dịu dàng. Con trai giờ đã trưởng thành, nhìn chín chắn hơn, da hơi sạm màu. Quan trọng là dáng vẻ u sầu năm nào của thằng bé giờ đã biến mất, trông bộ dạng khác hẳn ngày xưa khiến bà suýt thì không nhận ra.
Bạch Chỉ ngó đồng hồ, đã hơn 6 giờ: “Hôm nay bố không đi dạy à mẹ?”
Bạch Đức Ý lau mắt kính: “Có, giờ đi đây.”
Tưởng Lệ Bình chớp mắt nhìn con trai, chuyện về khối u bà vẫn chưa nói cho chồng nghe, sợ ông mang tâm sự.
“Hay ông xin nghỉ một hôm đi, hiếm khi con cái về, nhà mình đi bệnh viện dạo một vòng cho mát.”
Bạch Đức Ý: “Hả?”
Bạch Chỉ: “…”
Hai bố con nhìn bà như thể người ngoài hành tình.
Mẹ ơi là mẹ, nói thế khác gì lạy ông tôi ở bụi này? Có ai đang yên đang lành lại rủ người nhà đi dạo bệnh viện không?
Bạch Đức Ý khụ một tiếng, đáp: “Ừ thế để tôi báo đồng nghiệp dạy thay đã.”
***
Mấy nay Triệu Bắc Hành bận đầu tắt mặt tối. Không có Bạch Chỉ bên cạnh, rất nhiều thứ anh ù ù cạc cạc, ví như chuyện vay tiền ngân hàng. Vì số tiền cần vay quá lớn nên anh cần làm đủ loại giấy tờ.
Đợt trước đi vay 300 nghìn tệ, anh dắt Thịnh Tử theo. Hai anh em ngáo ngơ một hồi cuối cùng cũng điền xong giấy tờ. Nhưng giờ con số lên đến 15 triệu tệ, Triệu Bắc Hành không dám làm ẩu làm tả nên thuê kế toán chuyên nghiệp đi theo hỗ trợ. Đợi đơn duyệt mất cả tháng sau đó anh mới được cầm tiền, có tiền rồi là lúc bắt đầu khởi công xây dựng.
Cơ quan chức năng cử hai nhân viên đến giúp Triệu Bắc Hành chọn địa điểm, khảo sát tình hình và làm thủ tục địa chính, chứng nhận đất đai. Ban ngày Triệu Bắc Hành bận rộn công việc, tối về thì loay hoay gọi điện cho Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ sợ bố mẹ nghe được nên cứ trốn trong phòng vệ sinh bắt máy.
“Vụ chợ đầu mối tới đâu rồi anh?”
“Ba cậu khỏe không?”
Hai người đồng thời hỏi, Bạch Chỉ lên tiếng trước: “Hôm nay kiểm tra sức khỏe rồi ạ, bác sĩ bảo bố em ổn lắm, làm phẫu thuật lúc nào cũng được.
Triệu Bắc Hành có hơi lo: “Phẫu thuật nguy hiểm không?”
Tất nhiên là có rồi, ngay cả mổ ruột thừa còn có thể gặp biến chứng, nữa là phải mổ cả ngực ra như Bạch Đức Ý.
“Không sao không sao, anh đừng lo mà. Người thực hiện ca mổ là bác sĩ có chuyên môn cao từ Thượng Hải tới nên chắc sẽ suôn sẻ thôi ạ.”
Triệu Bắc Hành ồ một tiếng, bỗng khẽ khàng: “Anh hơi nhớ cậu đó.”
“Mới hai ngày mà đã bày đặt nhớ rồi à?” Bạch Chỉ cười cong cả mắt, nỗi phiền muộn mấy hôm trước đều bay biến.
“Ừ, thiếu cậu anh cứ thấy người như thiếu thiếu cái gì.” Triệu Bắc Hành ôm chăn rồi trở mình, trong lòng không có bé đỏng đảnh nào đó khiến anh thấy hụt hẫng vô cùng.
“Nào bố em đỡ bệnh em về ngay.”
“Cứ từ từ, chịu khó ở nhà với ba mẹ đi, có gì cần thì gọi anh, anh luôn sẵn sàng nghe máy.”
Lòng Bạch Chỉ như nhũn ra: “Dạ…”
Đôi bên bỗng lặng thinh, Triệu Bắc Hành vừa định lên tiếng thì đầu dây bên kia vang lên giọng phụ nữ: “Bé Điệu đi xong chưa con?”
“Bé Điệu? Bé Điệu là ai thế?” Triệu Bắc Hành hoang mang.
“Ặc, bé Điệu thì là bé Điệu thôi.” Nói rồi Bạch Chỉ cười gian, sau đó tắt máy.
Mẹ Bạch gõ cửa: “Đi vệ sinh gì mà lâu thế con, làm gì trong đó vậy.”
Bạch Chỉ vội rửa tay, mở cửa ra: “Không có gì, con nghe điện thoại bạn thôi.”
Dĩ nhiên mẹ Bạch đánh hơi thấy mùi bất ổn ngay: “Thằng Hạo gì đấy gọi à?”
“Con với người ta chia tay hơn nửa năm rồi mà.”
“Vậy là bạn trai mới? Nhiêu tuổi, nghề ngỗng gì, nhà có mấy anh chị em?” Tưởng Lệ Bình kéo tay cậu, liên tục hỏi.
“Mẹ… Mẹ không đi vệ sinh hở?”
“Đừng có mà đánh trống lảng, trả lời mẹ mau.”
Bạch Chỉ đành phải kéo mẹ qua ghế sô pha ngồi cùng mình. “Người ta kém con một tuổi, năm nay hăm sáu, là ông chủ hiện tại của con đó…”
“Cầm tinh con trâu à, ui giời trâu là hợp tuổi với con lắm đấy. Là ông chủ thế chắc nhà cũng giàu có nhỉ?”
“Có đâu mẹ, nhà ảnh là dân làm nông chính gốc. À không, tính ra thì tổ tiên nhà ảnh cũng giàu thật á.”
Mẹ Bạch ngạc nhiên: “Chết rồi bé Điệu, sao con nói chuyện nghe như dân miền Bắc vậy?”
“Éc… Chắc ở lâu nên bị lai giọng thôi ạ…” Bạch Chỉ ngượng ngùng vuốt mũi.
Đã mở được công ty thì chắc là điều kiện kinh tế cũng ổn, chỉ là mẹ Bạch không biết tính cách đối phương ra sao.
“Nhà nó có mấy đứa? Rồi họ có chịu con không?”
Bạch Chỉ xòe bốn ngón tay ra: “Bốn trai một gái ạ.”
“Ui nhiều thế.” Mẹ Bạch hú hồn.
Sau đó Bạch Chỉ khái quát gia cảnh nhà Triệu Bắc Hành cho bà nghe, rồi tiếp tục kể quá trình lập nghiệp và giành được dự án xây dựng chợ đầu mối của anh. Bạch Chỉ vừa nói vừa tâng bốc anh Hành nhà mình như của lạ khó tìm.
Ai ngờ mẹ Bạch nghe xong lại thấy lo lo: “Thằng bé tốt tính thế sao nó lại thích con được nhỉ?”
Bạch Chỉ: Mẹ yêu à, con giai mẹ cũng giỏi giang mà!!!
Mẹ Bạch vuốt má Bạch Chỉ: “Mẹ không phản đối chuyện con quen đàn ông con trai, đằng nào sau này hai đứa cũng ở cùng nhau đến hết đời. Mẹ chịu hết, nhưng mà con nhớ phải đặt ra giới hạn cho bản thân mình. Con biết đấy, quen nhau thế này đâu có con cái gì mà ràng buộc, pháp luật cũng chẳng công nhận hai đứa… Chỉ sợ bố mẹ đi rồi không còn ai chăm lo, bảo vệ cho con thôi.”
Bạch Chỉ cười nhẹ, xoa lòng bàn tay mẹ: “Không có đâu ạ, anh Hành thương con lắm.”
Nước mắt Bạch Chỉ tuôn rơi, sau ngần ấy năm cuối cùng bố mẹ cậu cũng đã thấu hiểu…
Mẹ Bạch âu yếm nhìn con trai, bỗng có ảo giác mới hôm qua Bạch Chỉ còn đang nũng nịu trong lòng mình bi bô tập nói, thế mà hôm nay đã lớn nhanh như thổi. Bà chỉ ước có thể ở bên cạnh bảo vệ con trai đến hết đời, nhưng Tưởng Lệ Bình biết, Bạch Chỉ tựa chú chim ưng nhỏ. Không sớm thì muộn, chú chim ấy cũng phải tự mình sải cánh trên bầu trời. Bà chỉ hi vọng con trai dù có bay cao bay xa đến đâu thì vẫn sẽ luôn có người đồng hành cùng con.
Faye: A cảm giác tác giả là người rất trọng tình cảm gia đình, mấy chương có sự xuất hiện của bố mẹ Bạch Chỉ hay bố mẹ Triệu Bắc Hành đều ấm lòng lắm, lời thoại và tư duy, tâm lí của họ thực tế vô cùng, đọc thích ơi là thích.