Tử Kim Hoa Đình cách căn cứ KG gần hồ Huyền một giờ lái xe, lúc Giang Tự đến thì cô gái kia đã được mời vào bên trong, Bất Du đang ngồi đối diện cô ta, cúi đầu không hó hé một lời.
Sầm Trúc kéo Giang Tự sang một bên, dùng dăm ba câu kể rõ tình hình với anh.
Chuyện rất đơn giản, Bất Du và cô gái này quen nhau qua mạng, trò chuyện với nhau được gần một năm rồi, hai hôm trước cô gái này đến bệnh viện khám thì nhận ra mình đã có thai, hẳn là hai người họ đã cãi nhau một trận trên mạng trước đó, Bất Du chuyển năm ngàn tệ bảo cô ta đi phá thai rồi block cô ta luôn, cô ta càng nghĩ càng tức, ngồi máy bay đến đây để tìm một lời giải thích.
Phỏng chừng đứa nhỏ đã có từ ba tháng trước, khi bọn họ đến Hải thị thi đấu, nếu không phải bản thân mình tận mắt chứng kiến, Giang Tự không thể nào tưởng tượng được việc hai đứa nhóc mười bảy tuổi còn có thể đùa ra mạng người.
Giang Tự tức đến mức đầu óc ong ong: "Tổng giám đốc Vương còn chưa đến?"
"Ông ấy vừa bảo với tôi là đang trên đường đến." Sầm Trúc nói, "Ông ấy chưa tới liền được đâu, hay ông quyết định trước đi."
"Cậu mang cô bé đi phá thai trước đi, chờ tổng giám đốc Vương đến đây thì thương lượng nên bồi thường bao nhiêu tiền." Giang Tự đè thấp giọng, khẽ nói, "Hỏi cô bé còn muốn gì nữa, phải đè chuyện này xuống thì mới nói tiếp được."
Sầm Trúc gật đầu, theo anh quay trở lại phòng họp.
Cô gái kia vẫn luôn trong trạng thái kích động, cứ khóc suốt, mà Bất Du vẫn luôn im lặng không nói một lời nào.
Sầm Trúc nhìn thoáng qua Giang Tự, dịu dàng nói với cô gái: "Em đừng sợ, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ cho em một câu trả lời.
Tôi đưa em đến bệnh viện trước, nếu để lâu sẽ không tốt cho sức khỏe của em."
Cô gái ngẩng phắt đầu lên, hai mắt đỏ hoe: "Tôi có muốn phá thai à? Tôi phải sinh đứa nhỏ ra."
Lúc cô ta thốt ra những lời này, Giang Tự cảm thấy như bị sét đánh, mấy thứ anh tính toán đã đổ sông đổ biển cả rồi, chuyện này khó lòng mà kết thúc được, phỏng chừng còn phải cãi cọ một trận."
"Em đừng kích động." Sầm Trúc cũng nhận thấy mọi chuyện không đúng, căng da đầu hỏi: "Ba mẹ em biết chuyện này rồi sao?"
"Biết.".
Truyện Teen Hay
"Bọn họ không đến đây cùng em sao?"
Cô gái hét toáng lên: "Liên quan quái gì đến bọn họ chứ! Có phải mấy người không định chịu trách nhiệm đúng không?
Sầm Trúc ngượng miệng: "Tất nhiên chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng bây giờ em còn rất nhỏ, còn phải đi học nữa, có con sẽ không tốt cho em, điều này hẳn tôi phải trao đổi kỹ càng với ba mẹ của em."
Cô gái chỉ thẳng mặt Bất Du: "Không phải còn có anh ấy à?"
Bất Du rụt cổ quát cô ta: "Còn lâu tôi mới nuôi cô, cứ mơ đi!"
"Đây là thái độ của mấy người đó sao!"
Hai người bọn họ ầm ĩ cả lên, nhìn như sắp lao vào đánh nhau, Giang Tự và anh Khải tách hai bọn họ ra, để Sầm Trúc đứng giữa hai người, anh cảm thấy mình sắp điên mất: "Em gái, em có yêu cầu gì thì cứ đề xuất, chỉ cần em muốn thì chúng tôi có thể suy xét."
"Tôi muốn mua nhà ở đây để dưỡng thai, mỗi tháng phải gửi phí chăm sóc cho tôi, đợi tôi được 22 tuổi thì bọn tôi sẽ kết hôn ngay."
Sầm Trúc còn chưa kịp mở miệng, Bất Du đã nổi cáu: "Không có khả năng! Cô mau cút đi!"
"Ngại quá, tôi đến trễ." Vương Huân bước nhanh vào phòng họp, "Sao rồi?"
Sầm Trúc đưa tay mở cửa để ông tiến vào phòng trong, nói với mấy người họ: "Mấy người đợi ở đây trước, chút nữa chúng ta sẽ thương lượng tiếp."
Bất Du tức giận ngồi xuống, mu bàn tay của cậu ta nổi đầy gân xanh, dường như có thể lao đến đấm người bất cứ lúc nào.
Cô gái nọ cũng không chịu thua kém, trừng mắt nhìn cậu ta, bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Giang Tự ngồi trên sofa nghiêm mặt nhìn bọn họ, nhớ lại vài thứ không mấy thích hợp của Bất Du trong quá khứ, cứ dăm ba hôm lại xin nghỉ vài ngày, nói chuyện không hề kiêng dè, thì ra là đã để lại dấu vết từ sớm rồi, do lúc ấy bọn họ không hề nghĩ Bất Du có thể làm ra chuyện như vậy.
Cả đám bọn họ đều "đứng đắn" đến thế, một thằng nhóc "không đứng đắn" như Bất Du lại có thể hòa hợp với bọn họ gần một năm, hẳn sẽ tìm đến một con đường để giải phóng bản chất của mình.
Giang Tự thất vọng suy nghĩ, là do anh đã nhìn lầm.
Không bao lâu sau Vương Huân và Sầm Trúc cùng ra khỏi phòng, Vương Huân đi đến trước mặt cô gái, nghiêm túc nói: "Cô bé, chúng tôi vẫn kiến nghị cô không nên sinh ra đứa bé này.
Không dạy dỗ Bất Du cho tốt là vấn đề của chúng tôi, tôi sẽ đưa hết tiền lương một năm của cậu ta cho cô, lại bồi thường thêm một khoản để cô chăm sóc sức khỏe, cô xem vậy có được không?"
Điều kiện ông đưa ra đã rất hấp dẫn, nhưng cô gái không hề dao động chút nào: "Vì sao các người muốn ép tôi phải phá thai? Mấy người không biết việc phá thai sẽ tổn thương thân thể tôi đến mức nào sao?! Tôi thích chồng của tôi, mấy người dựa vào đâu mà ngăn cản việc kết hôn giữa tôi với anh ấy?"
"Cô chỉ thèm tiền của tôi thôi!" Bất Du lớn tiếng nói, "Đã nói bao nhiêu lần rồi, tiền tôi có đã đưa hết cho cô rồi, giờ tôi chẳng còn đồng nào cả!"
"Không phải anh còn có thể kiếm được à?! Xong việc rồi muốn bỏ chạy ư, để mình tôi đi phá thai, anh đáng mặt đàn ông à?!"
Vương Huân vừa nghe đã hiểu, khó xử nói: "Cô bé, yêu cầu của cô chúng tôi không có cách nào thỏa mãn được hết, vậy đi, tôi dùng tiền riêng cho cô thêm một trăm ngàn—"
"Tôi không cần tiền!"
Vương Huân đưa mắt ra hiệu cho Giang Tự và Sầm Trúc, ba người lại vào trong thương lượng cách giải quyết, lần này Giang Tự lên tiếng trước: "Em gái, chúng tôi chỉ có thể đưa ra khoản bồi thường ngần ấy, nếu như em không đồng ý thì chúng tôi cũng không còn cách nào cả."
Cô gái đứng phắt dậy, siết chặt quai túi xách: "Các người không muốn giữ Bất Du nữa à?"
Vương Huân lắc đầu: "Nếu như có thể thì chúng tôi vẫn muốn chứ."
"Vậy mấy người cứ chờ đó!"
Sầm Trúc nhìn theo bóng dáng phẫn nộ rời đi của cô ta, lo lắng nói: "Cô ta định làm gì thế?"
"Kệ cô ta, muốn làm gì thì làm, sáng mai tìm ban pháp chế và phòng quan hệ công chúng." Vương Huân đè giọng, "Tiểu Trúc, cậu liên hệ với cha mẹ của Bất Du, chuyện này không giấu được nên cứ làm theo trình tự đi."
Sầm Trúc gật đầu, chạy ra ngoài gọi điện thoại.
Vương Huân thở dài, nói với Giang Tự: "Vất vả cho con rồi, mau về nghỉ ngơi sớm đi.
Ngày mai con không cần đến đâu, tạm dừng huấn luyện một hôm đã, chú phải nói chuyện với Bất Du."
Vương Huân đến thì làm chủ mọi chuyện, tuy rằng Giang Tự mệt muốn ngất nhưng vẫn không ở lại kí túc xá, lái xe quay về nhà.
Ít ra Giang Khả Khả vẫn còn chút lương tâm, biết chạy ra nghênh đón anh, Giang Tự ngồi xổm trên đất xoa đống lông trên lưng nó, dụ dỗ nói: "Khả Khả ngoan nha, ngày mai ba ba sẽ chơi cùng với con được chưa?"
"Ẳng!"
"Nghe lời đi."
Cún con nhào thẳng lên người anh: "Ẳng ẳng ẳng!"
"Khả Khả, đừng có quấn lấy ba ba nữa." Lâm Kiều mở cửa đi xuống tầng, thuận tay lấy món đồ chơi nhỏ trong ổ của nó, nói với Khả Khả, "Đến đây, anh chơi với con."
Khả Khả nhìn Giang Tự, lại quay qua nhìn Lâm Kiều, sau đó nhảy nhót lại chỗ cậu.
Giang Tự thở phào nhẹ nhõm, nói với Lâm Kiều: "Cảm ơn em.
Tôi đi tắm rửa trước đây."
Ánh mắt Lâm Kiều tràn ngập vẻ sầu lo, ôm Khả Khả gật đầu với anh.
Giang Tự đến bồn tắm thả nước ấm vào, lúc nằm vào thì ngủ luôn, cuối cùng vẫn bị Lâm Kiều đánh thức.
"Giang Tự? Giang Tự!"
"Hửm...!Sao thế em?"
"Lên giường mà ngủ."
Lúc này Giang Tự mới nhận ra nước cũng đã lạnh, nếu không phải Lâm Kiều đến đây tìm anh, anh ngâm trong này cả đêm vậy chắc chắn ngày mai sẽ bị sốt.
"Biết rồi, em lấy giúp tôi cái khăn, tôi sẽ ra ngay đây."
Lâm Kiều lấy khăn treo trên giá đưa cho anh, cậu có hơi do dự, ậm ừ một lúc mới nói: "Mấy câu ấy...!anh đừng để trong lòng nhé."
Giang Tự nhận lấy khăn, bỗng nhiên lên tiếng: "Mấy câu gì cơ?"
Lâm Kiều sửng sốt: "Không phải cô bé kia đến căn cứ à?"
"Ừm, sao thế— không phải chứ, sao em biết cô ta đến căn cứ?"
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, cuối cùng Lâm Kiều dời tầm mắt, không dám tin mà nói với anh: "Có phải anh chưa thấy weibo không?"
Giang Tự cau mày: "Cô ta đăng weibo?"
"Đúng vậy...!aiz, anh đứng dậy trước đã, đừng ngâm nữa."
Giang Tự chà mặt mình, vươn tay từ bồn tắm: "Đến kéo tôi nào, đứng dậy không nổi."
Lâm Kiều đỏ mặt kéo anh dậy, bị bắt phải chiêm ngưỡng cảnh mỹ nam khỏa thân.
Dáng người Giang Tự thon gầy nhưng không hề yếu ớt, Lâm Kiều không có chỗ dừng tầm mắt nên đành nhìn vào cơ ngực của anh, đường cong mượt mà và hữu lực, so với hình ảnh trong video ngày trước còn hấp dẫn hơn nhiều.
"Muốn nhìn thì lên giường nhìn, tôi sẽ cởi sạch cho em xem, muốn xem bao lâu thì cứ xem thỏa thích." Giang Tự gõ đầu cậu, thong thả phủ thêm một lớp áo tắm, "Mau share bài đăng đó cho tôi nào."
Lâm Kiều không dám nhìn anh nữa, đi ra khỏi phòng tắm trước, lấy điện thoại share bài cho anh.
Bọn họ ngồi trên sofa, Lâm Kiều dùng tay vuốt lông cho Khả Khả, nhìn sắc mặt Giang Tự ngày càng tệ.
Dưới lời miêu tả của cô gái nọ, Bất Du là một thằng đểu vừa xuống giường đã rũ bỏ trách nhiệm, cả đám đàn ông trong KG nửa đêm ép con gái nhà người ta phải phá thai, đúng là rặt một lũ khốn nạn, nhưng mấy chuyện này Giang Tự không thèm quan tâm đến, quan trọng nhất là cô ta còn đăng lên rất nhiều cap màn hình tin nhắn của cô ta và Bất Du, trừ bỏ vài câu dâm tục khiến người ta ghét bỏ thì còn cả mấy lời nhận xét đồng đội nữa.
Trục Hạ là tên "pê đê" chết tiệt, Noãn Đông là một thằng già vô dụng, Hoa Ngữ Giả mập như heo, Tiểu Ngư xấu tính xấu nết, ngay cả giao tranh cũng không biết gọi cậu ta, đúng là con gà công nghiệp.
Đây chỉ là phần nhỏ trong đó thôi, không biết Bất Du còn nói gì với cô ta nữa không, ví dụ như chuyện Trục Hạ tìm thằng em họ của mình vờ làm người lạ để yêu đương qua mạng, hay như chuyện tình cảm giữa Lâm Kiều và Giang Tự, hoặc là ít chuyện cơ mật của chiến đội.
Dù mấy chuyện này không thể gây nên tổn thất gì cho họ, nhưng dư luận trên mạng cũng đã vây lấy họ, hơn nữa cô ta cũng đã tính kỹ, KG chỉ còn mỗi xạ thủ là Bất Du.
Kỳ họp chuyển nhượng đã kết thúc, mất đi Bất Du, giải mùa xuân của bọn họ xong luôn rồi.
Lâm Kiều sốt ruột lên tiếng: "Giang Tự..."
"Không sao."
Giang Tự vỗ nhẹ mu bàn tay của cậu, lướt danh bạ gọi cho Vương Huân: "Tổng giám đốc Vương, chú ngủ rồi à?"
"Chưa đâu, bây giờ chú đang ở công ty quan hệ công chúng.
Con giúp chú trấn an cảm xúc bọn Trục Hạ nhé, đừng để bọn họ đăng weibo."
"Được." Giang Tự cảm thấy rất áp lực, cơn cáu gắt ẩn chứa trong giọng nói không thể nào che giấu, "Không được thì để xạ thủ đội hai lên."
"Đừng nóng vội, chúng ta sẽ xem lại.
Đã hơn mười hai giờ rồi, con mau đi ngủ đi, họp xong thì chú gửi thông báo vào trong nhóm."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Giang Tự nhìn chằm chằm trần nhà vài giây, sau đó đứng dậy hôn lên trán Lâm Kiều: "Lại liên lụy đến em rồi."
Lâm Kiều lắc đầu: "Em không sao hết."
"Tôi đi ngủ trước đây, ngày mai sẽ ở nhà với em."
"Anh vẫn ổn chứ?"
"Không sao đâu em." Giang Tự nói, "Nhưng đúng là tôi có hơi mệt mỏi.".