Chanh Hoàng Phản Hồi

Tới dưới lầu công ty rồi, trước tiên ta mua mấy cái bánh mì làm lương khô, chuẩn bị cho cả ngày không xuống tầng. Trong phòng làm việc rất to rất trống trải, số người tận lực yêu cầu đòi tăng ca dường như chỉ có một mình ta.

Trợ lý Tiểu Đặng ngày hôm qua đã lưu lại tờ giấy trên bàn ta, báo cho ta biết trợ lý đặc biệt Chung của Hội Duyệt đã để lại cuộc điện thoại, ta trực tiếp đem tờ giấy vo viên thành một nắm ném vào trong sọt, mở máy vi tính bắt đầu sửa chữa bản đề án.

Không biết đã qua bao lâu, chuông điện thoại đột nhiên vang lên chói tai, ta bị hù dọa, nhìn thời gian phía dưới bên phải màn hình máy tính, đã là mười hai giờ rưỡi.

Nhận điện thoại, là bảo vệ dưới tầng: “Luyện tiên sinh, có người này, vị Chung tiên sinh tìm ngài.”

Ta suy nghĩ một chút: “Cho hắn lên đi.”

Vô thức nhu nhu giữa đôi mắt mệt mỏi, lấy ra thuốc nhỏ mắt nhỏ hai giọt, khi mở mắt ra, trợ lý tổng giám đốc tiên sinh trăm công nghin việc đã đứng trước mặt.

“Nên ăn đi.” Hắn đem một âu cơm giữ nhiệt đặt lên trên bàn làm việc của ta, “Ngươi chắc chắn lại chỉ định ăn bánh mì.”

Ta lắc đầu: “Lương của ngươi bằng phân nửa người trong công ty chúng ta gộp lại, hắn cư nhiên phái ngươi tới đưa cơm, thực sự là không chú ý cách kiểm soát chi phí nguồn nhân lực.”

“Hắn kỳ thực rất muốn tự mình tới, bất quá không dám. Dường như đêm qua lại chọc ngươi tức giận nữa?” Chung Vị Luân nhảy lên mặt bàn ngồi, hồn nhiên không thèm để ý khí chất mà một người nhiều tiền nên có của mình.

Ta mở nắp nồi cơm, bắt đầu ăn. Phí thời gian cùng sinh lực đi cự tuyệt cơm do Chung Vị Luân đưa tới không chỉ không khôn ngoan, mà cũng không có khả năng thành công.

Hắn thực sự là một trợ lý siêu cấp, ông chủ phân phó công chuyện chưa từng xảy ra sai sót.

Cơm nước xong, Chung Vị Luân lấy ra từ trên người một cái bọc nhỏ. Ta nhìn hắn một lúc, vẫn đành cam chịu mà vươn tay ra.

Đo huyết áp xong, sau đó đo qua nhiệt độ cơ thể, trợ lý siêu cấp đối với thái độ hợp tác của ta tỏ ý tán thưởng: “Phi Phi, xem ra ngươi gần đây đều uống thuốc đúng giờ, tình hình rất ổn định.”

Ta cười nhạt. Không cách nào để không đúng giờ ăn, trợ lý của ta Tiểu Đặng cầm hai phần tiền lương, trong đó một phần do họ Duẫn đưa cho.

“Được rồi, không làm phiền ngươi làm việc. Lúc nào tan ca? Ta tới đón ngươi.”

“Không cần, buổi tối hẹn bạn bè đi uống rượu.”

Chung Vị Luân nhíu mày: “Phi Phi, ngươi không uống được rượu.”

“Ngươi nói như vậy chỉ bởi vì ông chủ ngươi cho rằng ta không có khả năng uống, trên thực tế ta có thể. Ta có thể uống rượu, chạy bộ, chơi bóng, leo núi. Nếu có một ngày trái tim của ta đột nhiên dừng lại, cũng là vì đã tới lúc cần dừng lại, mà đều không phải do đã làm những vận động bị cấm.”

“Phi Phi, ngươi phải quý trọng thân thể của mình.”

“Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, ta sẽ.” Ta quăng một viên cao su vào trong miệng, một lần nữa vùi đầu vào giữa máy vi tính.

Chung Vị Luân không thuyết giáo nữa, sau khi cởi áo khoác ra khoác lên trên người ta liền lặng lẽ rời đi.

Buổi tối chạy tới quán bar “Phong Bao” thì đã hơi muộn, những đồng nghiệp khác tham gia tụ họp đều đã đến đông đủ. A phong nhảy dựng lên nhét vào ta một chén rượu: “Phi Phi, ngươi phải bị phạt rượu, uống!”

Ta cười cười lắc đầu: “Không, ta không uống được rượu.”

Trợ lý Tiểu Đặng lập tức bước lên: “Luyện quản lí thực sự không uống được, hắn bị dị ứng với cồn.”

Nhịn không được bật cười. Dị ứng? Vừa nghe đã biết là chỉ thị của người nào đó.

“Lại tăng thêm ca ngày nữa sao?” Trần Đông ở ban kế toán ngồi xuống bên cạnh ta, “Dự án lần này chuẩn bị rất khó khăn?”

Ta chỉ thản nhiên, nâng chén uống một ngụm. Trong những lúc thế này, không nói chuyện công việc là tác phong trước sau của ta.

Thư ký phòng cùng các cô gái bên ban quan hệ xã hội đều qua đây, Viên tiểu thư với khuôn mặt tròn, đôi mắt cũng tròn biểu cảm hưng phấn hỏi: “Luyện quản lí, nghe nói lần kiểm tra lần này, các ngươi cư nhiên gặp được Duẫn tổng tài của tập đoàn Hội Duyệt?”

“Gặp được.” Ta gật đầu.

Các cô gái trở nên kích động kinh hô mấy tiếng, có người còn vỗ vỗ ngực mình, có người ra sức nắm chặt hai tay đặt trước ngực, Viên tiểu thư không khống chế được hào hứng, gần như nằm úp sấp tới trên đùi ta.

“Nói nhanh nhanh, hắn ngoài đời thoạt nhìn cũng đẹp trai như vậy sao? Rất lãnh khốc chứ? Có mở miệng nói chuyện không? Thanh âm có êm tai không?

Có cùng hắn nắm tay chưa?”Vài cánh tay trắng hồng từ bốn phương tám hướng vươn tới phía ta đang loạng choạng, líu ríu mà ồn ào.

“Đẹp trai, lãnh khốc, thanh âm êm tai, hôm đó không nắm tay.” Ta trả lời ngắn gọn, cầm một miếng khoai chiên lên ăn.

“Ngươi sao lại như vậy?” Ngụy tiểu thư hờn dỗi nện vào vai ta, “Sao không chịu nói nhiều thêm một chút cho chúng ta nghe? Người ta so với chúng ta căn bản là hai người ở hai thế giới, ngươi không cần phải đố kỵ với hắn.”

Sự thực trong lời nói của cô ta. Không sai, bình thường đi làm nhìn thấy dạng người như Duẫn Hội, quả thực giống như đang nhìn một thế giới khác.

“Kẻ có tiền thì sao chứ? Những phiền não của kẻ có tiền so với chúng ta còn nhiều hơn.” A Phong đã hơi ngà ngà say rót đầy thứ chất lỏng màu đỏ vào chén rượu, híp mắt nói chen vào, “Chờ cho các ngươi có cơ hội được gả vào nhà có quyền thế thì biết, đến khi có chuyện đấu đá với nhau tới mất hết nhân tính, nói không chừng có ngày bị trói bắt đi, người trong nhà thà rằng ngươi thành con tin bị giết cũng không có ý định lấy tiền ra chuộc, cho rằng đấy là trải qua những ngày hạnh phúc sao?”

Ngụy tiểu thư cười lạnh nói: “Lại một kẻ đố kỵ! Ngươi cho rằng Duẫn tổng tài chỉ là có tiền thôi sao? Nhà người ta còn có phẩm cách, có đẳng cấp, nếu như là kiểu nhà giàu bộc phát, thì còn ai cam tâm tình nguyện vì hắn?”

“Ngươi quen hắn? Ngươi làm sao biết được đẳng cấp phẩm vị của hắn? Cũng chỉ được cái nắm giữ cả đống tiền, nói không chừng cởi bỏ âu phục đắt tiền, cũng chỉ là một người bình thường!”

“Người ta cho dù có cởi bỏ một thân tây trang, thì cũng đẹp trai hơn ngươi gấp nhiều lần! Không phục chứ gì?” Viên tiểu thư vênh cái cằm nhọn, tựa như bạch mã hoàng tử Duẫn Hội đang đứng phía sau cô ta chịu để cho cô ta bảo hộ, biểu tình một bước cũng không nhường.

Ta cảm thấy bọn họ thực sự quá ầm ĩ, liền chen qua những khe hở giữa đám người đến ghế sô pha một góc ngồi, với nhu cầu cách ly khỏi cái đống đang sôi nổi bàn luận về người ấy một chút.

“Mệt mỏi?” Một tay từ phía sau vươn tới đặt trên vai ta, “Ngươi nên về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”

Ta nhẹ nhàng ngẩng đầu cười. Người nói chính Ngô Xán bộ hoạch toán, thường ngày ở công ty hai chúng ta cũng được xem như là có qua lại.

Đám người kia đã bắt đầu bàn luận về mối quan hệ giữa tiền tài và danh dự, song song đó rượu vẫn tiếp tục được rót. Tiểu Đặng thiên tân vạn khổ đem cơ thể nhỏ nhắn lay động từ trong đám người đi ra, đưa một chén trà nóng cho ta.

“Ngươi thực sự là một trợ lý vô cùng đắc lực” Ngô Xán khen ngợi cô ta, “Khó thấy được một phụ nữ lại không say mê Duẫn Hội.”

Tiểu Đặng không tiếp lời, trong bóng tối lờ mờ cũng thấy không rõ vẻ mặt của cô nàng. Tiết tấu âm nhạc đột nhiên nhanh mạnh lên, là những điệu nhảy disco điên cuồng, xung quanh đều có bóng người lay động hướng sàn nhảy di động.

Ta đứng lên.

“Luyện quản lí, ngươi không thể nhảy điệu này, quá mạnh mẽ.” Tiểu Đặng kéo ta, lớn tiếng gọi, để bảo đảm chắc chắn trong không gian với đủ thứ tiếng động ầm ĩ ta cũng có thể nghe thấy.

Ta gạt tay cô ta ra, cởi áo khoác, hướng sàn nhảy đi đến. Tiểu Đặng giống như một bộ phận gắn chặt trên cổ tay ta, theo ta, trên đường đi liên tiếp can ngăn, thẳng đến khi ta đi qua sàn nhảy, quầy bar, hàng lang, đến toilet nam.

“Cô muốn tiếp tục theo vào sao?” Ta hỏi.

Cô ta nhìn xung quanh, dường như lúc này mới phát hiện mình đang ở nơi nào, trên mặt hiện lên nụ cười gượng gạo, lầm bầm nói: “Nguyên lai ngươi không phải muốn khiêu vũ a… Xin cứ tự nhiên… Xin cứ tự nhiên…”

Đóng cửa toilet, âm thanh tiếng nhạc rung trời thoáng cái trở nên nhỏ đi, ta nhu nhu giữa đôi lông mày, cảm thấy mí mắt có chút trĩu nặng, có lẽ quả thật nên quay về nghỉ ngơi.

Mối quan hệ với công ty của ta gần đây cũng không tồi, nhưng quyết không phải loại phần tử tích cực trong những cuộc tụ họp như thế này, bởi vậy đối với việc ta rời đi trước, chỉ có vài tiếng nũng nịu tựa như oán trách, rồi họ lại quay ra tiếp tục cuồng hoan và tranh luận.

“Phi Phi, ta đưa ngươi về.” Ngô Xán từ hướng sàn nhảy chạy qua, ở cửa quán bar kéo ta lại.

“Không cần, ta cũng không phải nữ hài tử, tự mình gọi xe đi là được. Ngươi nhanh quay lại đi, dù sao ngày mai cũng không phải đi làm, chơi đùa cho đã a.” Ta đẩy đẩy bờ vai của hắn, đẩy hắn quay về bên trong cánh cửa bằng thủy tinh.

Trên đường đi vắng vẻ tĩnh lặng, ta đem chiếc áo vét vẫn luôn buộc bên hông ra khoác lên người, dựa tạm vào cột đèn bên đường.

Lấy ra từ bên hông chiếc điện thoại di động, nhìn vào, cuối cùng phát hiện có tới bảy tám cuộc gọi nhỡ, đều là một dãy số đồng nhất, có thể vừa rồi vào trong quán bar quá ầm ĩ, không nghe thấy.

Nhìn chằm chằm dãy số kia một hồi, đầu ê ẩm, có một loại cảm giác bất an lấp đầy trong lòng, liền ngay cả ngón tay ấn trả lời đều nhịn không được mà hơi run rẩy.

Điện thoại được nối, sau ba tiếng chuông lập tức có người tiếp nhận: “Xin chào, nơi này là viện an dưỡng Duy Khoa.”

“Xin chào, ta là Luyện Phi, bác sĩ Từ tìm ta sao?”

Thanh âm đối phương thoáng cái trở nên gấp gáp rất nhiều: “Luyện tiên sinh, ngươi chờ một chút, ta lập tức tìm bác sĩ Từ lại đây.”

Ta lấy tay che miệng, nín hơi chờ đợi, khoảng chừng một phút sau, thanh âm bác sĩ Từ thở hồng hộc truyền đến: “Luyện phi, ngươi hiện tại đang ở đâu?”

Hơi dừng lại một chút, ta trả lời: “Ta ở nhà.”

“Có người bên cạnh ngươi không?”

“Có,... Duẫn… Duẫn Hội đang ở bên cạnh ta…” Ta hàm hồ nói.

Bác sĩ Từ ở đầu bên kia thật sâu thở dài một hơi: “Luyện phi, hảo hảo ngồi xuống, hít sâu, không nên gấp gáp… Có một tin… Tin xấu… Như vậy đi, ngươi đem điện thoại đưa cho Duẫn tiên sinh, ta nói trước với hắn.”

“Không.” Ta cự tuyệt.

“… Được rồi, Luyện Phi, ngươi phải biết tự khống chế tình hình bản thân, đừng quá kích động… Là như thế này, buổi chiều ngày hôm nay, tình trạng mẹ ngươi đột nhiên chuyển biến xấu… Sau khi cấp cứu ban đầu lẽ ra đã ổn định rồi… Không nghĩ tới buổi tối lại phát tác lần thứ hai...

... Thời gian tử vong... Khoảng chừng chín giờ hơn…”

Chín giờ hơn, khi đó ta đang làm gì? Ngồi ở quán bar tối mờ ầm ĩ, nghe thứ nhạc rock sôi động, nhìn trai thanh gái lịch lượn lờ qua lại trước mắt.

Giơ tay trái lên, đặt trên ngực mình, cách da thịt cùng khung xương này, ta có thể sờ thấy trái tim đang run rẩy kịch liệt, từng chút từng chút một dữ tợn, dường như cảm nhận sâu sắc được thần kinh đang bị đè nén, quặn đau đến mức tứ chi trăm xác đều chết lặng.

Thanh âm bác sĩ Từ khẩn trương càng không ngừng truyền đến, tựa hồ đang gọi tên ta: “Luyện Phi, Luyện Phi!! Ngươi sao rồi? … Nhanh lên một chút uống thuốc! Kêu Duẫn tiên sinh lấy thuốc cho ngươi uống…... Luyện Phi! … Luyện Phi… Luyện Phi…”

Điện thoại di động từ các ngón tay ta rơi xuống, ta cong người lại, dựa vào cột đèn trượt ngồi xuống, đã không phân rõ lúc này đây, len lỏi trong huyết mạch cùng dây thần kinh là cảm giác gì, bi thương? Đau đớn? Hay là sự nhẹ nhõm sau khi được giải thoát?

Thở ra từ trong ***g ngực một ngụm không khí sau cùng, trái tim co rút ngăn cản ta hít vào luồng tiếp tế mới, cảm giác hít thở không thông lan tỏa khắp não bộ, đây đều không phải lần đầu tiên phát tác, đây là lần đầu tiên khi ta phát tác, không có hắn bên cạnh.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, điều ta muốn có lẽ là lời giải thích về mối quan hệ lúc này giữa ta cùng hắn, rốt cục bắt đầu từ từ mờ dần…...

Thế nhưng sinh mệnh ta cũng không phải đã tận cùng, Ngô Xán ma xui quỷ khiến thế nào lại nghĩ ra đi xem ta có tìm được taxi không, vừa kịp phát hiện thân thể về cơ bản đã không còn sức sống ngã ở ven đường. Trong cơn nguy cấp đã tới phòng cấp cứu của một bệnh viện gần nhất, vật lộn trong nhiều giờ liền, tiếp nhận vài lần sốc điện để khôi phục, khối bom hẹn giờ bất ổn kia, trái tim của ta rốt cục cũng trở nên bình ổn.

Tỉnh lại thì Ngô Xán đang sợ đến hồn vía lên mây canh giữ ở bên giường, vừa thấy ta mở mắt đã bắt đầu đông hỏi tây hỏi, cũng kể lại tỉ mỉ quá trình cấp cứu ta, làm ta có thêm cảm giác làm người được tái sinh.

Thật vất vả để chờ người kia dừng lại, ta nhờ hắn đi mua giúp ta một lọ sữa tươi.

Hắn lập tức đứng lên, kiểm tra một chút bình truyền dịch của ta, phân phó nói: “Hảo hảo nằm nghỉ ngơi một lúc, ta lập tức quay lại.”

Ta gật đầu, thế nhưng ta biết, vô luận hắn hành động có nhanh bao nhiêu, khi trở về ta cũng có thể không còn nằm trên chiếc giường này nữa.

Thân ảnh Ngô Xán biến mất chưa được năm giây, cửa phòng bệnh lần thứ hai được mở, trợ lý tổng giám đốc tiên sinh sắc mặt tái nhợt tiến vào, phía theo sau là một số người cường tráng, hùng hổ, giống như hắc đạo trả thù.

Ta cảm thấy có chút hư nhuyễn, lần thứ hai nhắm mắt lại, mơ mơ hồ hồ chỉ cảm thấy bị người khác nhẹ nhàng nâng dậy, được mang đến một chiếc giường khác, đẩy ra ngoài, lên xe, chạy, lại bị đưa xuống, một lần nữa được an trí trên chiếc giường lớn hơn mềm mại hơn, có người dùng ống nghe khám bệnh lạnh lẽo ở trên ngực ta trượt qua lại vòng quanh để kiểm tra, thỉnh thoảng có tiếng nói nhỏ khe khẽ gián đoạn vang lên, nhưng nghe không rõ rốt cuộc đang nói cái gì.

Cố mở mí mắt thành một khe nhỏ, các máy móc bên người tích tắc âm vang, theo ý ta, được trưng ra trên màn hình kia, có lẽ là quỹ đạo tim đập của ta, không còn những quy luật như trước nữa, luôn luôn có khả năng thành một đường thẳng đáng sợ.

Ngay bức tường phía trước là một mảnh trắng như tuyết, không hề có đồ trang trí, đôi mắt ta mặc dù không thể xuyên qua chướng ngại vật dị thường dày này, nhưng ta biết rõ ràng, từ phía bên kia bức tường nhìn qua, tấm bình phong đấy chính là một mặt thủy tinh trong suốt, có thể đem toàn bộ gian phòng này nhìn đến không bỏ sót bất cứ thứ gì.

Có một nam nhân vô cùng lo lắng, đang dán lên mặt tấm thủy tinh kia, dùng ánh mắt thống khổ nhìn chăm chú vào ta.

Chung Vị Luân cúi xuống gần thân thể ta, nhỏ giọng hỏi: “Phi Phi, để cho hắn tiến vào có được không?”

“Ta lúc nào có thể đến trại an dưỡng?” Nhìn vào trong cái bình đang treo trước giường, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, ta hỏi không liên quan.

“Đám tang của bác gái, chúng ta có thể lo liệu trước.”

Ta cười nhạt. Lo liệu trước, sau đó đem hũ tro cốt đến cho ta nhìn, hắn cho rằng làm vậy có thể khiến ta bớt phải chịu đựng đả kích?

Chung Vị Luân nhẹ nhàng thở dài. Ta cắn cắn góc chăn, lòng tràn đầy thê lương.

Mẹ cả đời nhu thuận, đại nạn ập đến thì thần kinh lập tức trở nên bất thường, tính ra chỉ bị hai ba ngày đau khổ. Giờ đây khi cát bụi lại trở về cát bụi, nếu có chút linh thiêng quay về chốn cũ, nhìn lại đứa con trai đang chìm nổi giữa nhân gian, không biết có phủ nhận thứ tình cảm không đành lòng thuộc về người trần? Bà khi còn sống đều không phải loại người lương thiện đại từ đại bi, ngoại trừ đứa con gái của chồng mình, chưa từng bố thí nửa điểm yêu thương cho người ngoài, nhưng cũng chẳng bao giờ tùy ý làm việc xấu, không có công lớn, không có lỗi lầm nghiêm trọng, sau khi rời đi, nơi đến, là thiên đường hay chính là địa ngục?

Nếu ta là bà, ta chọn địa ngục. Vô luận thế nào, cha ta chính là ở chỗ đấy.

“Ngươi an tâm nghỉ ngơi, di thể của bác gái Duẫn tiên sinh đã phân phó bảo quản tốt, dù sao cũng phải để ngươi gặp một lần sau cùng.”

Chung Vị Luân quay về phía tường nhìn một lúc lâu, như thể an ủi ta.

Duẫn Hội Duẫn Hội, nguyện kiếp sau ngươi không nên gặp phải ta, ta cũng không nếu gặp phải ngươi.

Nguyện kiếp sau không nên lần nữa yêu nhau.

***

Một kiếp phù sinh một kịch trường

Đồng sàng dị mộng kịch thê lương

Say sưa mộng cảnh ai người tỉnh

Tỉnh giấc nồng say mộng kịch tàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui