“Hà hà! Tốt rồi, lão tặc tăng đã mất bình tĩnh…hắc hắc”
Chứng kiến Huyền Mi bi ai gào rống Tần Túc thì thào chếch miệng cười.
Chậm chạp đứng lên, Huyền Mi nhìn về hướng Tần Túc hét to:
“Lão phu muốn ngươi chết!”
Lúc này, Trông Huyền Mi cực kì thảm hại, lão điên cuồng như một con lợn xổng lồng, hắn điên dại gào thét, tức thì trọng lực lại một lần nữa uy háp xuống phạm vi xung quanh.
Mắt lão đỏ hoe, vừa gào vừa rống xông tới muốn đưa Tần Túc vào trong phạm vi trọng lực kia.
“Xèo Xèo”
Hàng loạt các mũi kiếm khí từ kiếm trên tay Tần Túc bắn ra nhưng hoàn toàn vô dụng, vừa chạm vào phạm vi trọng lực kiếm khí hầu như đều tan tác đổ vỡ hết thảy.
“Khốn kiếp thật!”
Cảm giác bất lực dồn lên đến cực điểm, hắn liên tục thi triển ra kiếm bộ nhằm giữ khoảng cách lẫn khéo dài thời gian tìm sơ hở trong chiêu thức của Huyền Mi.
“Linh lực, đúng rồi chính là linh lực, chính nó….hhaha”
Cuối cùng cũng tìm ra được chân lý hóa giải chiêu thức kia của Huyền Mi.
Đó chính là linh lực, nên biết là Huyền Mi cùng lắm cũng chỉ là Định Khí ( hay Hậu thiên cảnh) thập tầng, linh lực cũng chẳng phải vô hạn nên Tần Túc mới nhắm vào yếu điểm này, hắn liên tục di chuyển, càng cách xa Huyền Mi càng tốt, chờ đợi cơ hội phản sát.
Một khắc sau, vì liên tục vận dụng “Thiên Địa Diệu Không Chấn” với thời gian quá dài, linh lực Huyền Mi bắt đầu giảm sút, cùng lúc đó Tần Túc chớp lấy tiên cơ, phát động tiến công.
Hắn nhanh nhẹn loại bỏ tầm nhìn của Huyền Mi, sử dụng kiếm bộ thiên biến vạn hóa, lấp ló sau những gốc cổ thụ rồi lại vòng ra sau ót Huyền Mi.
“Phụt!”
Tần Túc đau đớn phun ra một ngụm máu người đổ về phía sau.
Cứ ngỡ rằng kế hoạch đánh lén Huyền Mi đã thành công nào ngờ, Huyền Mi lại chơi “Tương Kế Tựu Kế”, biết Tần Túc vòng ra sau như lão vẫn ngoái nhìn phía trước rồi chờ đợi Tần Túc đến gần mình, tung ra một quyền đem Tần Túc đánh bay.
“Hắc hắc, chơi kế với lão phu, ngươi còn kém xa lắm, cẩu tạp chủng à!”
“Lão phu cạn linh lực, chứ không sức đâu, nhãi con chịu chết đi…..”
Huyền Mi cười cằn cộc hàn quang sát khí trong mắt lóe lên, lặng lẽ cầm thanh kiếm của Tần Túc dưới đất lên, sau đó lại luyên thuyên vời lời rồi liền bất chợt xông tới quát:
“Lần này thì chết đi!”
“Nằm mơ ban ngày”
Tần Túc hét lớn, hắn lúc này sức cũng đã gần như cạn kiệt rồi nhưng vẫn cố gắng tay nắm lại thành quyền, linh lực nho nhỏ vận chuyển, đôi cánh tay bắt đầu có chút ửng đỏ lên ( biểu hiện của Liệt Hỏa Quyền)
“Liệt Hỏa Quyền”
Tay không và binh khí giao nhau, thế cục tất biết lợi về ai, mặc dù kiếm không dùng linh lực nhiều, quyền vận không có linh lực hội tụ đảm bảo.
Nhưng kiếm này là do Tần Túc rèn ra, sắt bén vô cùng ( cũng mấy lần điệp gia khí trận chứ chẳng ít)
“Xoẹt”
Đôi bàn tay yếu ớt nhẫn nhụi kia của Tần Túc lại bị bởi chính binh khí do hắn rèn ra đam xuống.
“giờ chết đến rồi, giờ chết đến rồi, chạy ngay đi chạy ngay đi….hắc hắc kết thúc rồi!”
Huyền Mi cầm thanh kiếm tếu táo hát lên, cười cợt nhìn Tần Túc đau đớn bị thanh kiếm trên tay hắn còn đang đâm xuyên qua bàn tay……
(Tác Giả said (nói): Đúng là hai con cáo mà, đánh lộn toàn dùng mưu âm kế hiểm, làm tác giả cũng toát cả mồ hôi, liệu cáo già và cáo trẻ ai là người thắng bại, mời mọi người đón xem vào số tiếp theo…..)
Chú ý: cái trận mà khắc lên binh khí trong luyện khí không phải là phù trận mà là khí trận nha, phù trận phù lục là dùng cho phù sự nha.