Chánh Tà Lưỡng Đạo

Trước mắt tình thế đã xem như là đảo ngược, Tần Túc liền lấy một viên đan dược từ thủ trạc ra cho vào miệng, bắt đầu ngồi xuống đả tọa khôi phục nguyên khí bản thân.

…………………..

Ngat tại thời khắc này, trong phía nội Huyết Ma Lĩnh được phân thành ba chiến trường ác liệt nhất, một là Tần Túc với Huyền Mi.

Hai là trận chiến của gia chủ Lôi gia Lôi Đức với đương nhiệm gia chủ Lữ gia Lữ Chính Thuần.

Còn lại là ba trận chiến của đám trưởng lão lưỡng gia quy hợp thành một chiến trường.

“Thật không nghĩ đến đã trọng thương mà chiến lực ngươi vẫn mạnh mẽ như vậy…nhưng mà càng mạnh mẽ ngươi càng phải chết!”

Lôi Đức cười lạnh hướng Lữ Chính Thuần nói.

“Hừ! Thần khẩu hại xác phàm!”

Lữ Chính Thuần “hừ” một tiếng, hiển nhiên cũng chẳng sợ Lôi Đức mấy.

“Lộp..Bộp” tiếng một cái gì đó đang lăn lóc vang lên.

“Lữ gia chủ! Tần mỗ đến trợ giúp ngài đây!”

Tần Túc lao đến như chớp rồi nhe nhàng dừng lại bên cạnh Lữ Chính Thuần.

“Huyền Mi…tặc tử, ngươi lại dám?”

Nhìn thủ cấp Huyền Mi lăn lóc như quả dừa khô trên mặt đất, Lôi Đức lớn tiếng kinh hô.

“Ngươi nghĩ ta dám không? Hắc hắc”

Tần Túc cười lạnh nói.

“Tốt Tốt Tốt!”

Lôi Đức nghiến răng ken két phun ra ba chứ “tốt” liên tục.

Cùng lúc đó, không biết từ đâu nhị trưởng lão Lữ Thiên La lại bị người ta đả thương bay lên trên, thân thể người này sau đó rơi xuống lăn liên tục về phía Lữ Chính Thuần.

“Nhị trưởng lão!”

Mắt thấy Lữ Thiên La bị đánh đến trọng thương, ngay lập tức Lữ Chính Thuần chạy đến nhấc người này lên.

“Gia chủ, không…không…sao.”

Lữ Thiên La mặt trắng như bột, môi mắt lập cập, khí tức tỏ ra cũng cực kì suy nhược.

Đột nhiên:

“Lữ tiên sinh, cẩn thận…”

Cảm nhận thấy điều bất thường, một cao thủ hậu thiên thập tầng như nhị trưởng lão lại bị một chiêu của hậu thiên thập tầng khác đả thương đến sắp chết như kia, Tần Túc liền la lên.

"Phập!”

Tuy nhiên đã quá trễ.

Sắc mặt Lữ Chính Thuần chuyển biến rõ ràng, một ngụm huyết dịch liền bị phun xuất ra ngoài,kịch biến xảy ra quá bất ngờ, không một trong ai trong Lữ gia có thể trở tay kịp thời.

Một nhát chùy thủ kia của Lữ Thiên La đã đâm trúng vào phần bụng đan điền kia của Lữ Chính Thuần.

“Ha ha ha…Lữ Chính Thuần, hôm nay đương đại gia chủ ngươi phải chết!”

Lữ Thiên La mặt phục hồi như chưa từng có chuyện gì, kích động cười man rợn. Phía đôi diện, bọn người Lôi gia hả hê cười cợt, giường như mọi điều đã nằm trong tính toán của bọn hắn vậy

“Thiên La, làm rất tốt!, làm rất tốt!, sau này thâu tóm được Lữ gia, một ghế gia chủ này là của người hahaha.”

Lôi Đức trào phúng như xem kịch miệng ha hả.

Tần Túc mắt trợn lên, không ngờ gian tế lại là người trong hàng cấp trưởng lảo nội bộ đầu sỏ của Lữ gia, không giận mà uy:

“Tặc tử!”

Hắn vung tay lên một cái liền động năm đạo kiếm khí lao đến tru sát Lữ Thiên La.

Tần Túc ra tay kích sát không chút do dự, làm cho Lữ Thiên La cũng chấn động, không kịp chống đỡ, liền bị năm đạo kiếm khí kia găm thẳng vào người, đau đớn ngã rập xuống.

Sau khi bị thương, Lữ Chính Thuần cũng không hoảng hốt hay kích động mất kiểm soát, nhanh chóng ngồi xuống đả tạo trị liệu vết thương.

“Lôi Đức, ngay từ khi nhận thức ra ngươi xuất hiện. Ta lúc đó đã hoài nghi có nội gian. Nhưng thật không ngờ nội gian là một con giòi to tìm nhập vào Lữ gia ta lâu như vậy, nhưng mà nếu ngươi nghĩ rằng chỉ với chút công phu mèo gào như vậy mà muốn giết ta thì cũng có quá khinh thường đi”

Vừa nói, Lữ Chính Thuần vừa lấy ra một viên châu lớn, màu sắc đỏ như lửa, óng ánh, long lanh sáng lên.

“Bộc Viêm Châu?...”

Lôi Đức mơ hồ nhìn ngọc châu trong tay Lữ chính Thuần, kinh ngạc hô to, trong đó còn có cảm giác run rẩy sợ hãi đan xen.

“Khốn kiếp, chạy,…chạy mau!”

Không chút do dự, Lôi Đức quay người như bay về phía sau, miệng hét lớn kêu đám trưởng lão.

“Hừ! muốn chạy!”

Lữ Chính Thuần “hừ” một cái rồi đem viên Bộc Viêm Châu nằm trong tay kia quăng về phía đám người Lôi Đức bỏ chạy.

Nhắm thấy Bộc Viêm Châu ngày càng gần mình, con người Lôi Đức càng mức càng run, hắn quay phắt qua nhìn Đại, nhị tam trưởng lão Lôi Gia.

“Các ngươi mấy năm nữa cũng sắp chết già rồi, không bằng lấy mạng ba người các ngươi đổi cho ta đi….khặc khặc”

Trong khi ba người đại nhị tam trưởng lão lôi gia còn đang hửng hờ không biết điều gì đang xảy ra thì đã bị Lôi Đức xách cổ lên nắm về phía Bộc Viêm Chậu.

“Oànhhhhh!”

Một tiếng thật lớn, một màng nhỏ trong nội lĩnh bị đốt cháy sạch sẽ chỉ còn lại những vết cháy đậm đen khét kẹt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui