Chào Anh Chàng Trai Năm Ấy


“Từ giờ, cô chính thức bị đuổi việc.

Thì ra cô cũng chỉ là những đứa con gái khác, đến đây để trăng hoa với tên khốn này.

Lại còn giả giúp việc, cao cấp thật!”Nghe lời của Luân nói mà tôi không cảm thấy bị tổn thương xíu nào, lửa giận ùn ụt lên đến đỉnh đầu.

Tôi đẩy Quân ra, đặt con Mén ngoan ngoãn xuống dưới đất, buột tóc lên thật cao, xoắn tay áo.Tôi từ từ tiến tới cọc tiền mà Luân vừa ném, nhẹ nhàng nhặt nó lên.

Tôi ngước lên nhìn khuôn mặt của Luân, nhắm cho kĩ.“Tôi đã định tu tâm dưỡng tính sao cậu cứ thích chọc máu điên tôi vậy hả?!”“Lan, bé dừng lại!”Quá muộn rồi, cọc tiền lao thẳng trúng ngay khuôn mặt của Luân.

Cái mũi xinh xinh đẹp trai của cậu ta đã bị ứa máu.

Trông khá khó coi.

Lại còn sức hét lên với tôi cả đó.“Cô làm cái gì vậy hả?!”“Dám nạt tôi nữa à?!”Tôi không ngần ngại mà xông máu điên lên.

Chạy đến đập Luân.

Nhưng chưa kịp làm gì đã bị Luân tóm lấy, cậu ta nắm chặt lấy tay tôi.

Có vẻ giận lắm, còn định đưa tay lên đánh tôi cơ.

Tôi theo phản xạ mà nhắm tịt mắt lại co rúm người.“Đủ rồi!”“Buông Lan ra!”Tôi mở mắt ra nhìn.


Quân đang đỡ lấy tay của Luân.

Hai người nhìn nhau như sắp uýnh lộn, tay Luân thì cứ siết chặt tay tôi, mạnh đến mức nổi gân cả lên.“A..

đau..”Tình hình khá căng thẳng, tôi không biết phải làm gì thì Luân buông tôi ra.

Cậu ta vung tay ra khỏi tay của Quân sau đó bỏ đi.

Quân thở phào nhẹ nhõm, vịn lấy vai tôi.“Anh đã bảo em đừng tiếp xúc với nó rồi mà? Nếu anh không can kịp, ngộ nhỡ nó đánh em sao?”“Em không sao..

cảm ơn anh”Do tiếp xúc gần lúc nãy khiến tôi cảm thấy có chút ngượng nghịu.

Quân đưa mắt nhìn sang khuỷu tay của tôi.“Chảy máu rồi”Chắc khi nãy té nên khuỷu tay bị chà xuống đất thôi.

Chỉ là xây xác nhẹ.“À để em xử lý”“Ngoan, yên một chút”Thế là tôi như bị khống chế, Quân kéo tôi lên phòng anh ấy.

Đặt tôi ngồi lên giường sau đó tìm dụng cụ y tế sơ chế cho tôi.Tay anh chạm vào tay tôi, cảm giác như nóng lên vậy.

Tôi vô thức mơ hồ một thứ tình cảm gì đó mà tôi không rõ nữa.“Xong rồi”Tôi nhìn tay đã được băng bó gọn gàng.

Quân khéo nhỉ.

Tôi ngước lên nhìn Quân, bắt gặp anh cũng đang nhìn mình cười.

Phút chốc đó..

cứ ngỡ tim muốn thót ra ngoài.

Tôi quay phắc ra chỗ khác.“Anh và Luân có chuyện gì vậy?”“Hả?”“Nhìn hai người không giống anh em”Quân im lặng một hồi, tôi cứ nghĩ anh đã từ chối câu hỏi ấy nhưng..“Lúc nhỏ, anh sinh ra hay bệnh, nên mẹ chỉ lo lắng cho mình anh, để mặc Luân cho dì Hương chăm sóc.

Ba thì hay công tác, mẹ thì chỉ quan tâm tới anh trai, dần dần Luân lớn lên trong sự vô tâm của mọi người.

Đến khi phát hiện ra, thằng bé đã là một cậu bé hiểu chuyện, ít nói, và có xu hướng bạo lực...”Quân ngập ngừng, nhìn anh ấy có vẻ hối lỗi lắm.

Tôi vỗ vai anh ta nhẹ nhàng.“Lần đầu thể hiện rõ nhất xu hướng bạo lực là lúc nó phát hiện gia sư của nó có tư tình với ba anh..

anh và mẹ đã giật mình khi thấy, đứa trẻ 10 tuổi dùng kéo cắt phăng mái tóc dài lẳng lơ của cô gia sư ấy.

Lúc ấy ngăn nó lại, mắt nó sắc lại, lạnh lẽo nhìn mọi người, dường như chính sự vô tâm quá khứ đã tạo nên bức tường ngăn cách giữa nó và gia đình..

lúc đó, mẹ đã khóc rất nhiều, Luân ngây thơ ngày nào đã bị mẹ gián tiếp đầy xuống vực.


Bà luôn trách bản thân tới mức không dám nhìn nó nữa”“Sau đó thì sao?”“Ba đã đưa nó sang nước ngoài, tìm bác sĩ tâm lý cho nó.

Nhưng nó lại quay về đây vừa vài tháng trước..

bởi vậy, xin em, đừng cố tiếp xúc với nó làm gì”Sao có thể như vậy chứ? Một đứa trẻ đơn thuần ấy lại bị huỷ hoại bởi không được yêu thương sao? Sau khi bước ra khỏi phòng Quân, trong đầu tôi nghĩ nhiều thứ lắm.

Liếc mắt qua nhìn phòng Luân.

Cậu ta chỉ muốn tặng quà cho tôi thôi..[...]Thế là ngày tựu trường đã đến.

Tôi và Vi Ánh được xếp ngay lớp đầu là lớp a1.

Có nhiều người nổi trội lắm cơ.Chẳng hạn như Lâm Tuyết Mai, hot girl của lớp cậu ta đẹp như tên của mình vậy.

Lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã liên tưởng tới những bông hoa mai đầu mùa còn vươn chút lạnh của mùa đông, mạnh mẽ và kiều diễm.

Và cậu ta còn khá giàu nữa.Hay là Trịnh Ngọc Khôi, thủ khoa của trường, nhan sắc xuất chúng, được nhiều người theo đuổi từ khi bước vào trường.

Nghe bảo ba cậu ấy là bác sĩ, mẹ là biên tập viên.

Xuất thân giàu có.

Đúng là người đàn ông lí tưởng.Hay..Ngô Minh Luân, không ngờ lại học chung lớp với cậu ta.

Luân thi được tận 46 điểm.

Luân có vẻ đẹp hơn Khôi nhiều nhưng cậu ta cứ nguy hiểm sao ấy nên bọn con gái theo ít hơn Khôi.“Nào các em, do môi trường mới nên cô sẽ dựa trên hình thức bóc thăm để chọn chỗ nhá”Trong lớp ngoài Vi Ánh ra thì tôi chả quen ai cả.

Nên mong sẽ được ngồi chung với cậu ấy.Nhưng không..“Số 34 ở chỗ nào vậy cô?”“Để cô xem..


à, chỗ ấy!”Cô Nga chỉ về phía bàn năm dãy gần cửa sổ.

Tôi vui vẻ ngước nhìn thì..“Cô..

cô có nhầm không ạ?”“Không mà, số kế con là 35 người ta đã về chỗ rồi kìa”Chết rồi, tại sao lại ngồi với Luân chứ?! Nhìn cái bản mặt của cậu ta đã khó ưa rồi.

Học kì này xin xác định tiêu..À không tiêu lắm, phía sau lưng của tôi có hai học bá lận mà, Tuyết Mai và Ngọc Khôi ấy.

Không sao, hàng xóm tốt.

Vẫn ổn.

Vẫn ổn.Cứ dằn lòng như thế nhưng suốt cả buổi ai cũng giao lưu với nhau chỉ có tên Luân ngủ như chết.

Thế là tôi ngồi một mình.

Sao tôi có thể xui thế được?!Vừa đánh trống ra về thì tên Luân nào đấy đã đứng phắc dậy, đi thật nhanh ra về.

Mới ngày đầu đã khổ sở đến thế này rồi thì sao sống nỗi?Tôi ỉu xìu bước ra về.

Sao khổ quá dị trùi?“Lan ơi, tặng bé này”Bỗng Quân từ đâu xuất hiện chìa hộp sữa đến trước mặt tôi.

Cũng nhờ sữa này mà tôi bị tào tháo rượt chết đây này không biết à? Từ đó sợ sữa luôn.“Sao tự nhiên tốt vậy?”“Vì anh muốn thử cua đổ em”Cái gì vậy..? Tại sao tên Quân có thể cười tươi như thế được? Tim tôi đập mạnh quá, nóng quá...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận