Chào Anh, Thổ Hào!

Sau khi cúp điện thoại, Trương Kỳ Kỳ ngồi trên ghế hoa viên bên đường, đôi mắt ngơ ngác nhìn cây mai vàng trong vườn hoa phía trước, thật lâu cũng không có nhúc nhích.

Mai vàng còn chưa tới thời kỳ nở hoa, trên cành phồng lên từng nụ hoa nhỏ màu nâu, trong gió rét chập chờn, bối cảnh là bầu trời xanh thẳm bao la.

Trương Kỳ Kỳ trong lòng chửi mình ti tiện, chửi mình ra vẻ, chửi mình cặn bã.

Thế nhưng cô vẫn sẽ giữ vững lựa chọn của mình, bởi vì cô cho là mình mặc dù đối với Tô Khả động tâm, nhưng còn chưa tới mức yêu, còn chưa tới mức có thể làm cho Trương Kỳ Kỳ chống chọi với ngăn trở của tất cả mọi người để ở cùng với anh.

Trương Kỳ Kỳ nhịn không được nhớ tới Tô Khả.

Bạo lực đêm qua của Tô Khả thật sự để lại bóng ma cho cô, Trương Kỳ Kỳ cơ hồ có thể xác định hắn là xử nam.

Tô Khả bởi vì nhất thời sẽ cảm thấy hứng thú với cô, sẽ dây dưa với cô, nhưng sau này thì sao? anh sẽchống lại áp lực gia tộc để lấy cô không?

Trương Kỳ Kỳ không tin chính mình có đủ mị lực này.

Tiền tài quyền thế của nhà bác cả cô kém xa Tô gia, thế nhưng Trương Băng Băng và chia tay mối tình đầu cưới Hàn Nhã Kỳ, Trương Hoằng Hoằng chia tay cô bạn gái nhỏ từ thời cấp 3 lúc cưới Phương Chính Hương.

cô nhớ tới biểu cảm trên mặt của mẹ Tô Khả khi bà nhắc tới những đối tượng hẹn hò kia, nhớ tới lúc Trương Hoằng Hoằng nhắc tới tài sản của Tô Khả nói một chuỗi con số 0, cùng với khi anh ta nói gia tộc Tô thị đứng sau lưng Tô Khả lúc Tô Khả và ba anh chia gia sản.

Nếu như không có khả năng, còn không bằng kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm.

Đến lúc này, Trương Kỳ Kỳ lại có thể nhớ tới một câu trong"Quy khứ lai từ" "đã tự đem lòng cho hình sai khiến, sao còn một mình buồn bã, đau thương?". cô cười cười, cảm thấy khi mình học cấp ba cho dù không đi thi chủ trì chương trình phát thanh, cũng không nhất định thi không đậu đại học.

Trương Kỳ Kỳ trong lòng trống rỗng, nhưng nhìn mai vàng rung rinh trong gió lạnh lại cười cười, cảm thấy mình cũng được coi là Nhà Tư Tưởng dân gian, đáng tiếc những ý nghĩ này chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, cũng không thể nói cho người khác nghe, bằng không mẹ của cô nhất định sẽ mắng cô là "Thánh Nhân trứng".


Mới vừa đi tới tiệm bánh mì, Trương Kỳ Kỳ liền nhận được một cuộc gọi từ số lạ, đối phương tự xưng là ông chủ của tiệm bánh mì Hoàng sa đường Trường Giang, đào nàng qua đi.

Trương Kỳ Kỳ lơ mơ trả lời vài câu, còn nói mấy ngày nữa sẽ liên lạc lại.

cô đã thử việc đủ ba tháng tiệm bánh mì Hương Mật, nhưng cô không có ý định ký hợp đồng.

Lúc chiều ông chủ đến, gọi Trương Kỳ Kỳ đi vào, đi thẳng vào vấn đề nói đến chuyện ký hợp đồng.

Trương Kỳ Kỳ im lặng một lát, thuận theo nói: "Ông chủ, thật xin lỗi, gần đây sức khỏe tôi quá kém, muốn ở nhà nghỉ ngơi một chút."

"Ông chủ đánh giá cô một phen, phát hiện Trương Kỳ Kỳ thần thái luôn luôn sáng láng hôm nay sắc mặt tái nhợt, mắt còn có quầng thâm, quả thật có chút tiều tụy.

Ông ta bán tín bán nghi nói: "thật sự?"

Trương Kỳ Kỳ dùng sức nhẹ gật đầu: "thật sự." cô đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lời thoại sớm đã suy nghĩ cũng không muốn nói.

Ông chủ lại giữ lại một phen, cuối cùng ép Trương Kỳ Kỳ đồng ý nếu như tình huống thân thể chuyển biến tốt đẹp sẽ tới chỗ ông ta làm việc, lúc này mới bỏ qua.

Thấy Trương Kỳ Kỳ vừa ra liền bắt đầu thu dọn đồ chứa trong tủ chứa đồ, Lương Thục Hoa đầu tiên là sững sờ, nhưng vừa nghĩ cô ta liền đoán được - - thời gian thử việc của Trương Kỳ Kỳ đã đến.

cô ta kéo tay Trương Kỳ Kỳ, vô cùng khổ sở nói lời bịn rịn chia tay với Trương Kỳ Kỳ, vành mắt đều đỏ: "Chị Kỳ Kỳ, nhất định phải giữ liên lạc với em!"

Trương Kỳ Kỳ cũng có chút khổ sở, lại nói lời tạm biệt với đồng nghiệp còn lại, liền cầm theo túi đựng đồ của mình đi ra.

Hơn bốn giờ thì cô về đến nhà, thấy ba mẹ vẫn chưa đi làm về, liền trở về phòng ngủ mình đi ngủ.


Bởi vì trên người vừa đau vừa khó chịu, trong đầu cũng hỗn loạn, cho nên Trương Kỳ Kỳ gần như là vừa chạm vào gối đầu liền tiến vào mộng đẹp.

Cha và mẹ Kỳ Kỳ mua đồ ăn cùng nhau trở về.

Thấy phòng ngủ Trương Kỳ Kỳ đóng cửa, mẹ Kỳ Kỳ thử mở một cái, phát hiện cửa đã khóa từ bên trong, liền đoán được Trương Kỳ Kỳ đang ngủ ở bên trong, liền không đi quấy rầy cô.

Lúc hai vợ chồng ăn cơm tối, Mẹ Kỳ Kỳ thầm thì lẩm bẩm một câu: "Đứa nhỏ này sao lại mệt mỏi thành bộ dáng này chứ."

Cha Kỳ Kỳ thở dài nói: "Có lẽ là mệt mỏi. Từ sáng đến tối làm hai phần công việc, là tôi cũng chịu khôngnổi, huống chi Kỳ Kỳ là con gái."

Mẹ Kỳ Kỳ không nói chuyện, rất nhanh liền nhớ tới một chuyện, bà mở miệng hỏi cha Kỳ Kỳ: "Sinh hoạt phí tháng này của Lâm Lâm ông gửi cho nó chưa?"

"Gửi rồi." Cha Kỳ Kỳ nói.

Mẹ Kỳ Kỳ vẻ mặt khẽ biến - - tháng này Lâm Lâm cũng bảo bà gửi tiền!

Nó là học sinh, trong khoa lại có trợ cấp, sao lại tiêu nhanh như vậy?

Trương Kỳ Kỳ liên tục ngủ thẳng tới sáng ngày thứ hai.

Cha Kỳ Kỳ và mẹ Kỳ Kỳ muốn đi làm, phát hiện cửa phòng ngủ Trương Kỳ Kỳ vẫn còn khóa, không khỏi có chút lo lắng, vội cùng nhau đi gõ cửa phòng ngủ Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ! Kỳ Kỳ!"

Trương Kỳ Kỳ rất nhanh liền mở cửa.


Sau khi mở cửa cô lại nằm trở lại trên giường, nhắm mắt lại nói: "Hôm nay con không cần đi làm, con ngủ một lát nữa!"

Sau khi ba mẹ rời khỏi, Trương Kỳ Kỳ lại ngủ một hồi, liên tục ngủ đến khi không ngủ được nữa, lúc này mới từ trên giường thức dậy.

Rửa mặt xong, Trương Kỳ Kỳ đắp mặt nạ ở trên mặt, sau đó ở trong phòng đi tới đi lui suy nghĩ đủ các loại kế hoạch. cô hôm nay trước tiên ở nhà nghỉ một ngày, làm chút đồ ăn ngon cho ba mẹ, tiếp đó ngày mai bắt đầu đi đến tiệm bánh nhỏ cùng với lo liệu các loại giấy tờ.

Lên kế hoạch xong, Trương Kỳ Kỳ lột mặt nạ liền đi phòng bếp làm cơm sáng.

Lúc ở Kyoto, cô có thời gian vẫn nấu cơm cho mình và Lý Thụy, thế nhưng khi trở lại Trịnh thành, ngay cả một bữa cơm vẫn chưa có làm được cho mình và người nhà!

Trương Kỳ Kỳ trước nấu một nồi cháo yến mạch sữa tươi, sau khi múc cháo đi ra, lại mổ bánh bao đangcòn nóng ra quét tương đậu nành lên, sau đó kẹp rau xà lách và trứng gà chiên vào.

cô dùng khay đem cháo yến mạch sữa tươi và bánh bao kẹp trứng gà chiên đến phòng khách đặt lên trên bàn trà, rồi ngồi xuống ghế sofa, trước mở ti vi tìm kịch Mỹ "Cách suy diễn cơ bản", sau đó lệch ra trên ghế sofa vừa ăn vừa xem tivi.

Vừa ăn vừa xem kịch thám tử giải đáp thắc mắc là phương thức cô buông lỏng thoải mái nhất, đáng tiếc mấy ngày nay quá bận rộn, liên tục không có thời gian làm.

Đôi mắt Trương Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm màn hình TV, đại não lại không tự chủ được nhớ tới Tô Khả - - nếu như cô và Tô Khả ở cùng nhau, Tô Khả mới sẽ không để cho cô lôi thôi tùy ý như vậy.

Vừa nghĩ như thế, Trương Kỳ Kỳ càng cảm thấy mình làm đúng rồi.

Ăn xong bữa sáng trễ, Trương Kỳ Kỳ rửa mặt một lần nữa, trang điểm trang nhã, mặc váy ôm màu đen, phối với tất chân và giày cao cổ, ở bên ngoài mặc áo khoác màu nâu nhạt đội mũ cùng màu mũ đi ra ngoài.

Đối diện nhà Trương Kỳ Kỳ có một tòa nhà thương mại, bên trong ngoại trừ có các loại tiệm bán quần áo, tiệm sơn móng tay, shop bán đồ trang điểm và tiệm hình xăm, còn có một siêu thị Walmart.

cô ở bên trong đi dạo cả buổi, mua một cây son màu đỏ dưa hấu và một đôi khuyên tai, lại bấm một đôi lỗ tai, sau đó đi Walmart mua một đống lớn rau quả, hoa quả và sữa bò.

Bởi vì mua nhiều đồ lắm, lúc tính tiền cô lại mua một túi mua hàng lớn màu quả quýt.

Sau khi ra khỏi thang máy, Trương Kỳ Kỳ định cầm túi mua hàng từ trên xe mua sắm xuống, lại phát hiện cô mua quá nhiều, túi mua hàng quá nặng, căn bản cầm không nổi.


Trong thang máy ngoài cô còn ra có một cậu bé mập mạp trong trang phục học sinh nhìn rất khoẻ mạnh. Cậu ta đi theo phía sau Trương Kỳ Kỳ ra khỏi thang máy, nhìn thấy mỹ nữ chân dài cao gầy này nhấc không nổi túi mua hàng, liền nhiệt tình tiến lên phía trước nói: "Chị đi đâu vậy, em giúp chị xách!"

Trương Kỳ Kỳ thật sự cầm lên không nổi, chỉ đành phải nói: "thật sự rất cám ơn!"

cô lại chỉ vào phía ngoài nói: "Nhà của chị ngay tại tiểu khu đối diện, em giúp chị xách tới cửa tiểu khu là được rồi!"

Tiểu Mập Mạp vui vẻ đáp ứng.

Trương Kỳ Kỳ và Tiểu Mập Mạp cùng nhau cầm theo túi mua hàng to lớn không gì so sánh được ra khỏi tòa nhà thương mại.

Khi đi đến giao lộ đợi đèn đỏ đi qua, Trương Kỳ Kỳ cười đề nghị: "Cái túi quá nặng, nếu không bỏ cái túi xuống đi?"

Tiểu Mập Mạp dùng tay trái lau mồ hôi trên trán một cái: "không sao! không sao!"

Lúc này một chiếc Land Rover màu xanh lá cây chợ chạy đến ven đường ngừng lại.

Bên cạnh lập tức có một lái xe bị hoảng sợ nhô đầu ra lớn tiếng mắng: "Vội vã đầu thai à? lái đường Land Rover ngon lắm hả!"

Trương Kỳ Kỳ trên mặt mang theo nụ cười, trong lúc vô tình nhìn sang, nhưng nhận ra đây là Tô Khả xe.

cô vô thức nhìn cửa sổ xe, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất.

Cửa sổ xe có dán màng, cô thấy không rõ bên trong.

Lúc này đèn xanh sáng lên.

Trương Kỳ Kỳ và Tiểu Mập Mạp mang túi mua hàng dọc theo lối qua đường bắt đầu qua đường.

Tô Khả ngồi ở trong xe, ánh mắt âm u lạnh lẽo, híp mắt nhìn Trương Kỳ Kỳ và tên mập mạp chết bầm kia cùng nhau đi tới trước xe anh, ngón tay thon dài của anh không thể đè nén dừng lại mà run rẩy, gắt gao siết chặc tay lái, mũi chân ở phía trên chân ga nhấn một chút, nhưng thủy chung vẫn không có giẫm thật - - đó là Trương Kỳ Kỳ anh thích mười năm nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận