Chào Anh, Thổ Hào!

Trương Kỳ Kỳ không biết bác gái cả đang quan sát cô và Tô Khả, còn rất nghiêm túc đán mạt chược. côvốn chơi mạt chược không được giỏi lắm, hôm nay có Tô Khả đứng ở sau lưng, cô liền khẩn trương hơn, tuy rằng không đến mức lại loạn chút là ra con pháo, thế nhưng vừa vặn chỉ là không ra sai bài thôi.

Cũng không lâu lắm, Trương Kỳ Kỳ lại đánh ra một con Phát Tài, bác gái cả đối diện liền cười nói: "Tôi gạch rồi!"

Trương Kỳ Kỳ thành thành thật thật cầm ví tiền của Tô Khả ra, ai biết cô còn chưa có lấy tờ giấy mềm mại ra, liền nghe được giọng nói vui mừng của bác gái cả: "Gạch Thượng hoa!"

Trương Kỳ Kỳ: "..."

Tô Khả thấy ánh mắt của cô cũng trợn tròn, đưa tay gõ trên đầu Trương Kỳ Kỳ một cái, thấp giọng nói: "Đồ đần!" Dựa theo kỹ thuật chơi mạt chược của Trương Kỳ Kỳ, cô không phải là đồ đần sao?

Trương Kỳ Kỳ nghe vậy không vui, tay lặng lẽ duỗi vào phía sau, ở trên đùi Tô Khả nắm lại.

Khuôn mặt Tô Khả lập tức ửng đỏ: "..." Trương Kỳ Kỳ đây là lần đầu tiên chủ động đùa giỡn anh...

Trương Kỳ Kỳ coi như tự biết lượng sức mình, biết mình ngồi ở đây mà nói, chỉ có thể phụng sự coi tiền như rác, liền đứng dậy đẩy Tô Khả vẫn đang mặt đỏ tới mang tai lên ghế mềm: "Tô Khả, chú giúp con đánh nhé, con đi tìm Tiểu Hương!"

Phương Chính Hương lúc này đang ở phòng khách phụ châm trà cho cha chồng, anh cả và em chồng, nghe được tiếng của Trương Kỳ Kỳ, liền nói: "Chị Kỳ Kỳ, em ở phòng khách nè!"

Trương Kỳ Kỳ đi tới, sau khi chào hỏi với nhóm người bác cả dượng út xong, liền kéo Tiểu Hương điqua, thấp giọng nói: "Các người ở đây chơi mạt chược đánh lớn quá, toi chịu không nổi mà!"

Tiểu Hương cũng cười: "Thua tính cho em!"

Trương Kỳ Kỳ cũng cười: "Bây giờ là Tô Khả đang đánh, thua tính cho anh ấy!"

Hai người cùng nhau qua đi, mới phát hiện Tô Khả lại có thể đánh thắng, đang nhận một xấp tiền bỏ vào trong ngăn kéo nhỏ.


Trương Kỳ Kỳ quả thực là bội phục cực kỳ, cô và Tiểu Hương cùng đi qua, ở một bên nhìn Tô Khả đánh.

Tô Khả vừa dời bài về phía mình, nhìn lướt qua bên cạnh liền phát hiện Trương Kỳ Kỳ và Phương Chính Hương.

anh không thích chơi mạt chược, liền nhìn Trương Kỳ Kỳ, sau đó đứng lên nói: "Tiểu Hương đến đánh đi!"

Trương Kỳ Kỳ yên lặng đi ra ngoài lấy một chén nước tới cho Tiểu Bình Quả uống.

Lúc cô cho ăn Tiểu Bình Quả uống nước, Đại Bình Quả tìm đến cô làm nũng: "Chị Kỳ Kỳ, em đói bụng, mời em đi ăn đồ nướng đi!"

Trương Kỳ Kỳ biết rõ con trai ở độ tuổi này là đang phát triển, rất nhanh đói bụng, liền nói ngay: "Được!"

cô đứng dậy cười hỏi: "Tôi muốn dẫn Đại Bình Quả đi ra ngoài ăn đồ nướng, ai đi theo không?"

Phương Chính Dương và Trương Hoằng Hoằng lập tức giơ tay: "Em đi!"

Tiểu Bình Quả cũng giơ tay lên: "Chị, Tiểu Bình Quả cũng đi!"

Trương Kỳ Kỳ cười kéo bàn tay nhỏ bé của nó, sóng mắt lưu chuyển nhìn Tô Khả: "Tô... Chú họ nhỏ, chú cũng đi nhé..."

Tô Khả "ừ" một tiếng, cũng đứng lên.

Trương Hoằng Hoằng lúc này hèn hạ ti tiện bu lại, móc túi tiền ra nói: "Kỳ Kỳ, có muốn bảo anh trai giúp chị tính tiền?"

Trương Kỳ Kỳ liếc cậu ta một cái, kéo Tiểu Bình Quả hỏi cô út: "cô, cho Tiểu Bình Quả ăn đồ nướng không?"


cô út vội nói: "Cổ họng Tiểu Bình Quả hơi viêm, đừng cho nó đi!"

Thấy Tiểu Bình Quả mở miệng muốn khóc, cô vộilấy điện thoại di động ra dụ dỗ Tiểu Bình Quả: "Tiểu Bình Quả, mẹ cho con chơi trò chơi trong điện thoại di động được không?"

Tiểu Bình Quả vẫn khóc lên: "Con muốn chơi di động của chị! không chơi điện thoại của mẹ đâu!"

Trương Kỳ Kỳ không đành lòng để em họ nhỏ khóc, liền lấy điện thoại di động của mình ra cho Tiểu Bình Quả, trước khi đi còn dặn dò cô út: "cô cô, đừng để cho Tiểu Bình Quả gọi điện thoại bậy nhé."

cô út đồng ý.

Trương Kỳ Kỳ và Trương Hoằng Hoằng Đại Bình Quả đi ở phía trước, Phương Chính Dương và Tô Khả điở phía sau, năm người cùng nhau đi ra Trương gia. Bởi vì quán đồ nướng ở ngay bên ngoài tiểu khu, cho nên bọn họ không có lái xe.

Mới ra cổng tiểu khu, Trương Kỳ Kỳ liền phát hiện phía sau có mấy người đi theo. cô không biết có phải là mình nghi ngờ quá nặng hay không, cảm thấy tóc của những người này nhuộm bừa bãi lộn xộn, nhìn hình thù kỳ quái, không giống người tốt.

Sau khi đi về phía trước một đoạn đường, Trương Kỳ Kỳ lại nhìn nhìn ra phía sau, phát hiện mấy người này vẫn còn đi theo ở phía sau, liền lặng lẽ thả chậm bước chân, biến thành song song với Tô Khả, sau đó kéo Tô Khả, thấp giọng nói: "Tô Khả, mấy người phía sau kia có chút lạ!"

Tô Khả đã sớm phát hiện.

anh cúi đầu nhìn Trương Kỳ Kỳ, ghé sát vào một tí nói: "Có anh ở đây, không cần sợ." Buổi tối hôm nay trời rất lạnh, còn có gió, Trương Kỳ Kỳ lạnh tới mức mặt trắng bệch. anh nhìn nhìn Phương Chính Dương bên cạnh, đưa tay sờ tay Trương Kỳ Kỳ, phát hiện cô bởi vì mặc áo lông nên tay ấm áp, liền yên lòng.

Trương Kỳ Kỳ không tự chủ được lại đi nhìn thoáng qua phía sau, phát hiện tay những người kia đều vây ở trước ngực, giống như trong ngực có giấu vật gì đó, đường vai cong co lại tiếp tục ở phía sau bọn họ, trong lòn liền còn có chút lo lắng không yên, thế nhưng ngay sau đó Tô Khả liền duỗi ra một cánh tay ôm eo cô, ra hiệu cô không nên nhìn ra phía sau nữa.

đã đến chợ đêm, bọn họ tìm một quán đồ nướng quán người quen mở ngồi xuống, Trương Hoằng Hoằng và ông chủ nhỏ chào hỏi xong, sau đó bảo Phương Chính Dương gọi món ăn: "anh, anh gọi món ăn đi, ông chủ là bạn học cấp 3 của em, tuỳ ý chọn! Em dẫn Đại Bình Quả đi mua điện thoại mới!" bên cạnh quán đồ nướng có một cửa hàng điện thoại Huawei và một Apple Store.


Phương Chính Dương đồng ý.

Trương Hoằng Hoằng còn gọi Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, chị chỉ cần gọi em một tiếng "anh trai tốt" em cũng mua cho chị một cái di động mới!"

Trương Kỳ Kỳ đưa tay gõ một cái trên người cậu ta: "Cút!"

Tô Khả lặng lẽ kéo Trương Kỳ Kỳ, đưa mắt liếc ra hiệu cho Trương Kỳ Kỳ một cái.

Trương Kỳ Kỳ liền cười sửa lại miệng: "Chị đi theo em xem cũng được!" cô không biết Tô Khả là có ý gì, nhưng nghe anh dù sao sẽ không sai.

Bọn họ để Phương Chính Dương lại gọi món ăn, bốn người cùng đi ra.

Cũng không lâu lắm, bốn người cùng nhau từ cửa hàng điện thoại đi ra, Trương Kỳ Kỳ và Đại Bình Quả mỗi người được một cái di động mới - - tất cả đều là Tô Khả kết sổ sách!

Trương Hoằng Hoằng đầu tiên là giả vờ giả vịt làm nũng: "Chú họ nhỏ, Kỳ Kỳ không muốn, chú đừng mua cho chị ấy; cháu của chú mới thật sự cần nè, chú cũng mua cho cháu một cái nhé!"

Tô Khả tung chân đá cậu ta, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười: "Cút!"

Trương Hoằng Hoằng thông minh cỡ nào chứ, thật ra đã phát hiện ái muội giữa chú họ nhỏ và chị, trong miệng cậu ta cười nói, ánh mắt lại lặng lẽ quan sát.

Bọn họ cửa hàng điện thoại đi ra dên góc rẽ phía tây chính là chợ đêm, nhưng khi bọn họ vừa mới điqua, đám người đi theo bọn họ hồi nãy liền đi tới trước mặt, trong tay giống như đều đã buông xuống thứ đồ vật mang theo, thoạt nhìn giống như là gạch.

Nụ cười khẽ trên mặt Tô Khả trong nháy mắt cứng lại, anh vươn cánh tay ngăn Trương Kỳ Kỳ ở phía sau mình.

Trương Hoằng Hoằng thấy thế, liền kéo Đại Bình Quả ra phía sau mình.

Trương Kỳ Kỳ sợ tới mức chân nhũn ra, nhưng cố gắng chống đỡ. cô rung giọng nói: "Tô Khả, em báo cảnh sát nhé!"


Tô Khả quay đầu lại nhìn cô một cái, thấp giọng nói: "không cần." Người đứng ở tuốt phía sau đám người ngăn cản bọn họ đúng là anh trai của Đinh Mỹ anh.

Lúc này mấy người mang theo gạch vọt lên, Tô Khả nhấc chân đạp ngã một người, lại một cú đá xoáy đá ngã một người nữa, ở trước mặt Trương Kỳ Kỳ đã đủ mặt mũi rồi, liền kéo Trương Kỳ Kỳ bắt đầu lui về phía sau.

Trương Kỳ Kỳ lúc này mới phát hiện một đám ngườimặc quần áo màu xanh đậm đánh bọc sườn từ phía sau cô và Tô Khả, dẫn đầu chính là người vệ sĩ Kim Giai Lương thường đi theo bên cạnh Tô Khả.

Địch Ngọc Đường mang theo sáu đội viên bảo an công ty Hằng Tinh chia ra hộ tống mấy người Tô Khả Trương Kỳ Kỳ đi đến một chiếc xe Mec 7 chỗ màu đen ngừng ở ven đường.

Tô Khả mở ra cửa tay lái phụ bảo Trương Kỳ Kỳ ngồi lên, mình ngồi thì ngồi trên ghế lái, thấp giọng hỏi Địch Ngọc Đường: "Phương phó tổng đâu?"

Địch Ngọc Đường nói: "Lâm trợ lý mang người hộ tống Phương phó tổng trở về rồi."

Tô Khả nhìn Trương Kỳ Kỳ, sau đó dặn dò Địch Ngọc Đường: "Bảo Trần Hiểu Tĩnh và Tần Hiểu đi theo tôi, cậu mang theo những người khác đi giúp Kim Giai Lương." anh không sợ, nhưng mà có Trương Kỳ Kỳ ở bên cạnh, cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.

Địch Ngọc Đường đồng ý, đóng cửa xe lại, đợi Tô Khả lái xe đi ra, lúc này mới mang theo bốn đội viên bảo an lưu lại chạy về phía Kim Giai Lương đang điên cuồng đánh nhau với kẻ thù.

Cả người Trương Kỳ Kỳ thẳng băng ngồi ở vị trí kế bên tài xế, vừa rồi chấn kinh nên phía dưới lưng ra rịn mồ hôi, bây giờ lạnh dã man, rất khó chịu.

cô nhìn Tô Khả, vươn tay vuốt vuốt nhẹ bàn tay Tô Khả đang nắm tay lái một cái, thở dài một tiếng: "Tô Khả - - "

Tô Khả hôn một cái trên tóc Trương Kỳ Kỳ, giọng nói dịu dàng: "Em yên tâm."

một lát sau, anh lại đưa tay sờ lên đầu Trương Kỳ Kỳ, dịu dàng nói: "Kỳ Kỳ, sau này không sao rồi."

Ngồi ở ghế sau Trương Hoằng Hoằng và Đại Bình Quả lập tức mở to hai mắt - - hai người này cũng bắt đầu âu yếm, hai người bọn họ còn có cái gì nhìn không ra sao?

P/s: Tui quá ngứa miệng nên phải nói.

Tô Khả đánh nhau chủ yếu cho Kỳ Kỳ xem thôi, mục đích chính là người đàn ông của em rất tài giỏi. thế thôi, còn lại đã có vệ sĩ lo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận