Chào Anh, Thượng Tá

A chạy tới hôn tới tấp lên mặt cô, trấn an, hai tay a run run bế cô lên xe. A sai tiểu Trần lái xe nhanh hết mức có thể. 

"Làm ơn cứu con, a hãy bảo vệ con giữ con lại " cô k dám chắc mình có thể sống hay k, cô rất lo. Tình mẫu tử trỗi dậy cô muốn bảo vệ hai cục cưng bằng cả tính mạng mình. Bỗng nhớ ra j đó cô cố gắng nói

"Hứa với e nếu e k còn thì a sẽ chăm sóc tốt con, a k được thiên vị đứa trẻ đó. Mong a nể tình e làm vợ đừng phân biệt chúng.... A,a nếu a k muốn nuôi dưỡng con thì có thể đem cho ba mẹ e nuôi" cang nghĩ lại càng xót. Có ai lại mặt dày như cô đã hứa k liên quan j tới a h lại còn đòi nếu a chăm sóc tụi nhỏ phải công bằng với con. 

Nước mắt k kìm được rơi lạc chã. 


"Xin lỗi vì e k giữ lời hứa đã làm phiền a. Giúp e giữ đứa trẻ, nếu a nuôi chúng thì đừng để vợ a mắng con e....giữ lại con....chúc hạnh...."

"Uyển Uyển e đừng nói nữa. Giữ sức đi. Nếu e có chuyện j a sẽ đánh con". H thì a khóc thật rồi. Nhìn vợ mình đau đớn, trước khi sinh con lại nghĩ cái chuyện này, thử hỏi xem trên đời còn ai xót xa hơn k. 

Đến bệnh viện cô một mực đòi sinh thường. Sinh thường tốt cho bảo bối hơn nhưng trong tình trạng này sinh thường sẽ nguy hiểm cho cô. 

Khi cô được chuyển vào phong sinh thì Thừa Thiên gọi điện cho bố mẹ thông báo. Ở ngoài phòng sinh mặt a trắng bệch, vệt nước mắt còn chưa khô khổ sở nghe cô kêu la. Cô đau a cũng đau. 

Đang lo lắng bác sĩ ra bảo a phải chọn lựa giữa vợ và hai đứa con. Đau đớn đến tim gan a chọn giữ vợ lại, còn bên trong cô cầu xin bác sĩ giữ lại con. Do cô sống chết giữ lại von nên bác sĩ k còn lựa chọn khác ngoài kêu cô lấy sức rặn. 

Cô k chịu được nữa. Đến khi nghe thấy bác sĩ nói bảo bối của mình an toàn, một gái một trai khỏe mạnh thì cô cũng thở hắt mất đi cảm giác. Trước khi ngất đi cô nhìn thấy a cùng các con, cô cảm thấy thỏa mãn vì làm trọn lời thề yêu nhau đến lúc chết cũng k buông. Cô k phụ a. 

Còn a thì như chết đứng khi thấy y tá bế con ra. K vợ a đâu, Uyển Uyển của a. Bác sĩ kêu a vào gặp vợ, a cố bước thật nhanh tới chỗ cô. Nhìn cô trắng bệch, tim đập rất yếu ớt. 


Bố mẹ hai bên tới nơi thì thấy cháu vui típ cả mắt nhưng nghe tin con dâu thì mọi ý vui biến tan. Khoảng mười phút sau cô tỉnh lại một chút cầu xin bác sĩ cho gặp con. 

Cô dùng hết sức bồng con lên, cho các con uống sữa mẹ. H thì cô đã thỏa mãn rồi, chỉ khoảng mấy phút sau nhịp tim yếu dần, yếu dần và ngừng đập. 

"K, bà xã e tỉnh lại đi. E thể thể bỏ lại a với con, làm ơn làm ơn mà. Cứu cô ấy đi. Cầu xin mọi người cứu lấy vợ tôi" a như gào thét, hai tay bế con mà sắp rơi. Hai bên bố mẹ thấy vậy vội bế cháu dỗ, nước mắt của mọi người ở đó chứng kiến như chảy thành suối. 

A vô lực dựa vào tường, nhìn hai đứa con mà thấy đau lòng. A hối hận vì mình đã giúp Linh Nhi, hối hận vì phải giải thích tất cả cho cô rồi đi. Sau hơn hai h cấp cứu, bác sĩ bảo trong 4 ngày tới nếu cô k tỉnh lại thì nên chuẩn bị tinh thần rằng cô sẽ chết bất cứ lúc nào sau bốn ngày. 

Trong suốt ba ngày qua, k một giây phút nào a rời xa cô. Mặc dù hôn mê nhưng tuyến sữa của cô vẫn chảy vì vậy bổ qa mọi lời khuyên a vẫn cho hai bảo bảo uống sữa cô. Nhìn hai bảo bối mà a k khỏi xót xa, chúng là kết tinh tình yêu giữa hai người còn cô là mạng sống của a. 


"Ngoan nào, bảo bối đừng khóc các con làm ồn mẹ đấy" a hôn nhẹ lên má hai con, hai tay bồng hai đứa khẽ lắc lư. 

Hình ảnh người chồng mặc quân trang trên tay bế hai đứa trẻ giống nhau y đúc cùng với hình ảnh người vợ nằm trên giường bênh k còn lạ j với các y tá và bác sĩ trong bệnh viện. 

"Bà xã dậy đi e. A rất nhớ e, cần e con cũng cần e nữa" hầu như h nào a cũng nói vậy. Còn nốt ngày mai nữa nếu cô k tỉnh lại thì a cũng k biết mình phải làm sao. 

"Được nếu e muốn li hôn thì e tỉnh lại mình sẽ làm thủ tục. Chỉ cần e tỉnh lại thôi" h thì a thực tuyệt vọng. Niềm hi vọng của a ngày càng bé đi. Ngồi bên giường nhìn cô nằm đó, hai con nằm bên cạnh thì k khỏi xót xa. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận