( 12 )
Điện thoại là mua cho Huyền Huy, cô sợ anh ở nhà buồn chán nên cố ý dạy anh cách giết thời gian.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm qua Huyền Huy mới học được cách nhắn WeChat bằng giọng nói, Lâm Điềm đang học thì chợt nghe được tiếng thông báo WeChat vang lên. Cô tranh thủ lúc giáo viên không để ý lén lấy điện thoại trong ba lô ra, vừa mở giao diện WeChat lên liền thấy tin nhắn thoại 30 giây mà Huyền Huy gửi đến.
Cô giảm nhỏ âm lượng rồi đưa điện thoại tới sát cạnh tai cẩn thận nghe, nhưng 29 giây đầu tiên đều trống không, chỉ có tiếng sột soạt của dòng điện xuyên qua màng nhĩ. Cô vừa định cho rằng tin nhắn thoại này rỗng thì lại nghe được giọng nói trầm thấp của Huyền Huy ở giây cuối cùng…
Chỉ có hai chữ, anh nói: “Xin chào.”
Đây là tin nhắn thoại đầu tiên của Huyền Huy —— xin chào.
Dễ thương quá đi!
Lâm Điềm cảm thấy tim như bị trúng một đòn, chịu đựng 29 giây trống không kia mà nghe lại mấy lần tiếng “Xin chào”, cả tiết học khóe miệng đều nhếch cao lên.
Mùa đông trời tối sớm, vừa tan lớp buổi tối, Lâm Điềm liền mua gà quay mà Huyền Huy thích ăn, ngâm nga một ca khúc rồi bình thản đi về nhà.
Có một người dựa vào đèn đường trong hoa viên của khu chung cư, cười nói: “Cô gái, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là vị đạo sĩ trẻ tuổi gặp ở trạm xe buýt lúc trước… Không, là bọn giang hồ bịp bợm.
Cảm nhận được sự dao động của linh lực, Huyền Huy vốn đang đợi ở nhà liền dựng thẳng hai tai lên, cảnh giác lao xuống lâu.
Chỗ đèn đường bên cạnh hoa viên có một túi giấy rơi trên mặt đất, lộ ra gà quay nóng hổi bên. Túi xách của Lâm Điềm rơi cách chỗ đó ba bước nhưng lại không thấy bóng dáng cô đâu.
Sự hoảng hốt chưa từng có dâng trào trong tim, đôi mắt Huyền Huy lập tức hóa yêu, anh nhặt chiếc túi xách lên đặt trước mũi ngửi ngửi, sau đó lần theo hơi thở của Lâm Điềm.
(13)
“Có người nói cô dùng yêu phép nên tiêu một khoản tiền lớn để mời tôi đến hàng phục cô. Ban đầu tôi còn tưởng cô ta hoa mắt, nhưng dù sao thì trong xã hội ngày nay cũng đều có yêu quái cụp đuôi trà trộn với con người, một số nhỏ trong đó sẽ đi gây chuyện… Không ngờ chuyến này tôi đi đúng là không uổng công, gặp được chuyện làm ăn lớn như vậy.”
Trên sân thượng một tòa nhà vắng vẻ, gió se se lạnh, tên đạo sĩ đeo kính râm hình tròn đứng trước gió, có chút dáng vẻ tiên phong đạo cốt chậm rãi nói, “Đừng lo, tôi sẽ không làm cô bị thương, chỉ cảm thấy khá hứng thú với chủ nhân của viên nội đan trong cơ thể cô thôi. Dù sao yêu quái sẵn sàng bỏ đi tâm huyết cả đời của mình để cứu một người đã chết cũng không nhiều lắm đâu!”
“Anh nói cái gì?” Lâm Điềm bị trói tay vào ghế, bờ môi cô khẽ run, không biết là do bị lạnh cóng hay sốc vì lời nói vừa rồi của tên đạo sĩ.
Cô vội hỏi: “Người chết, người chết gì cơ?”
“Cô bắt được đúng trọng điểm đấy!” Đạo sĩ xoay người nhìn cô, đẩy chiếc kính râm lên đầu rồi híp mắt cười nói, “Có đôi khi chân tướng lại rất tàn nhẫn, tốt hơn là nên quên đi, không sống tốt thì sao xứng tình cảm sâu đậm của tên yêu quái kia dành cho cô chứ?”
“Anh nói cho rõ ràng!” Lâm Điềm run rẩy dùng đôi mắt ẩm ướt nhìn tên đạo sĩ, “Rốt cuộc là có ý gì?”
“Chậc, dữ dằn quá đi! Cô thật sự muốn nhớ lại ư? Sẽ không hối hận đấy chứ?” Đạo sĩ liên tục lắc đầu, dáng vẻ vô cùng thương tiếc, duỗi ngón tay niết vùng giữa mày của Lâm Điềm một chút, “Đây là tự cô yêu cầu đấy.”
Mưa to, sấm chớp, yêu quái bị thương và ngã xuống cạnh khe núi, còn có dòng lũ quét bất ngờ…
Từng khung hình lướt nhanh qua tâm trí cô, Lâm Điềm nhìn thấy mình mặc áo mưa nằm nằm dưới chân cầu tre dưới chân núi —— sắc mặt tái nhợt, môi hé mở, trong mũi đầy bùn đất, đôi mắt mở hé, cặp đồng tử xám xịt và giãn ra phản chiếu những đám mây sau cơn mưa, hiển nhiên là không còn dấu hiệu của sự sống…
Cô nhớ rằng mình đã chết chìm trong trận lũ quấn bất ngờ kia, trời xui đất khiến thế nào mà nuốt phải nội đan Huyền Huy làm rơi mới có cơ hội trở về từ cõi chết, kéo dài hơi tàn lâu như vậy.
Chẳng trách Huyền Huy không vội lấy lại nội đan, chẳng trách anh nói một khi nội đan rời khỏi cơ thể của cô, cô sẽ chết…
Thì ra là thế, thì ra là thế.
Không phải cô đang giúp Huyền Huy, mà là Huyền Huy cứu cô.
“Đến rồi.” Mây đen trên bầu trời u ám che kín mặt trăng, gió mạnh nổi lên, lời nói của tên đạo sĩ đã đưa Lâm Điềm ra khỏi dòng suy nghĩ thống khổ.
Cô ngước đôi mắt đỏ bừng ướt át của mình lên thì nhìn thấy một cái đầu sói trắng khổng lồ từ trên trời giáng xuống giống như một vị thần, nước mắt lập tức chảy xuống.
“Nhanh lên… Huyền Huy!” Cô nghẹn ngào cầu xin, “Lấy lại những gì thuộc về anh rồi rời khỏi nơi này đi!”
(14)
Sau trận chiến khốc liệt, cả sân thượng đều lộn xộn, trên bộ lông trắng tuyết của sói trắng đầy vết máu nhưng ánh mắt nhìn cô lại rất dịu dàng.
Nó hé miệng, máu loãng tí tách chảy xuống qua những chiếc răng sắc nhọn, rõ ràng là đã vô cùng yếu ớt nhưng vẫn ngoan cố cắn sợi dây đang trói tay cô ra.
Tên đạo sĩ buông bàn tay đang nắm hờ xuống, thản nhiên đứng một bên quan sát rồi cảm khái nói: “Thì ra chỉ là một con bạch lang yêu(*) quý hiếm, đáng tiếc tu vi không cao, nội đan đã rời khỏi cơ thể quá lâu đã quá suy yếu rồi… Thậm chí tôi mới dùng năm phần sức mạnh thôi mà cũng không đỡ được.”
(*) Bạch lang yêu: yêu quái sói trắng.
“Thôi thôi, tôi không có hứng thú bắt nạt những thứ thiện lương yếu ớt. Đợi khi nào các người tạo nghiệt thì tôi sẽ đến thay trời hành đạo!” Nói xong, đạo sĩ trẻ đưa tay tạo ra trận pháp rồi biến mất trong cát bụi.
Vậy mà thật sự buông tha cho Lâm Điềm và Huyền Huy rồi.
Dây trói cuối cùng cũng bị cắn đứt, Lâm Điềm nóng lòng ôm lấy cái đầu sói trắng to đùng rồi hôn lên cái miệng đầy máu tươi của nó để truyền linh lực sang.
May mắn thay chiêu này đã phát huy tác dụng, cơ thể sói trắng lập tức thu nhỏ lại, biến thành bộ dạng nửa người nửa thú với mái tóc bạch kim và đôi tai thú.
“Huyền Huy, em nhớ lại hết rồi, nội đan của anh đã cứu em…” Lâm Điềm nhẹ nhàng lau vết máu bên khóe miệng Huyền Huy đi, nước mắt cô không ngừng chảy xuống, nghẹn ngào hỏi “Thật ra anh đã biết cách lấy lại nội đan từ lâu rồi đúng không? Vì sao lại không lấy về?”
“Lấy về thì em sẽ chết. Chết rồi, sẽ không có người nấu đồ ăn ngon cho anh.” Dưới ánh trăng, đôi mắt thú màu vàng kim nhìn cô chăm chú và dịu dàng rồi khẽ nói, “Hơn nữa, người đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ thật sự của yêu quái, sẽ bị bắt về làm vợ… Anh không nỡ để em chết.”
“Đồ ngốc!” Lâm Điềm thút thít ôm lấy Huyền Huy.
(15)
Huyền Huy phát sốt, làm thế nào cũng không hạ xuống được, thân thể nóng như cái bếp lò.
Lâm Điềm xin nghỉ hai ngày ở nhà để chăm sóc anh, lo lắng đến mức xoay quanh, vừa vắt khăn vừa chườm nước đá, vô cùng lo lắng đắp lên cái trán vẫn nóng bừng của Huyền Huy: “Huyền Huy, anh đừng làm em sợ! Thế này sẽ không bị nóng đến hỏng đấy chứ? Thuốc của con người có tác dụng với anh không?”
Cái tai của Huyền Huy lộ ra, đến cái đuôi xù cũng xòe ra, mái tóc ngắn bạch kim rũ xuống gối, anh hé miệng thở dốc nói: “Rời xa nhà lâu quá, không đủ linh khí, nên sẽ suy yếu khó chịu.”
Giọng nói yếu ớt, ngay cả hơi thở cũng nóng bừng.
Sự lo lắng của Lâm Điềm hiện rõ trong mắt, lòng đau xót, hốc mắt cô đỏ lên, liều lĩnh nói: “Hay là, anh lấy nội đan về đi! Lấy lại rồi, thì anh sẽ tốt lên…”
“Không.” Huyền Huy đột nhiên trợn trừng mắt, kiên quyết từ chối.
Lâm Điềm: “Vậy phải làm sao bây giờ? Cũng đã hôn qua rồi nhưng không làm cơ thể anh tốt lên…”
“Mượn linh lực từ việc hôn môi thì còn lâu nữa mới đủ được, thật ra là còn phương pháp khác.”
Yêu quái lòng tham không đáy nheo đôi mắt vừa xinh đẹp lại nguy hiểm lại, dùng móng tay sắc nhọn đè vai Lâm Điềm xuống, rồi đột nhiên xoay người đè cô xuống dưới thân mình.
Lâm Điềm sững người, hơi thở nóng bỏng của Huyền Huy thổi tới, giọng nói khàn khàn mê hoặc cất lên bên tai cô: “Em có muốn… Thử không?”
Yêu quái tiên sinh cụp tai, cái đuôi xù to sau mông anh phe phẩy, tiến lên nịnh nọt… Mà Lâm Điềm, vốn không định từ chối.
Xong việc, Lâm Điềm nằm trên giường với khuôn mặt ửng đỏ, cô mệt đến mức không nhấc nổi một ngón tay, nhìn yêu quái tiên sinh thỏa mãn nằm bên cảnh mà ngẩn ngơ nghĩ…
Thì ra song tu trong truyền thuyết lại thật sự có tác dụng!
Vào khoảnh khắc đó, người và yêu hòa làm một, yêu lực dồi dào đi qua khắp nơi trong cơ thể hai người, đủ để quét sạch mọi yếu đuối và bệnh tật.
(16)
Không lâu sau, ba Trần Na vì tham ô nhận hối lộ nên bị xét xử, Trần Na thôi học, chẳng biết đã đi đâu.
Hai năm sau, Lâm Điềm trở về trấn Phỉ Thúy để ẩn cư, làm một người viết bài có chút tiếng tăm.
Non xanh nước biếc, mây và sương mù lượn quanh, ngày tháng bình lặng trôi qua. Chỉ có điều ngày nào cũng có một vị yêu quái tiên sinh giả làm con người rồi dính chặt lấy cô, vừa đến buổi tối liền lộ nguyên hình, không thèm nể nang mà đè cô xuống mượn linh lực.
Lâm Điềm bị mượn linh lực xong, ngày hôm sau thường phải nằm trên giường nửa ngày trời mới dậy được.
Yêu quái tiên sinh dạy cô cách yêu thiên nhiên, cách cảm nhận hơi thở của núi và sự dịu dàng của trăng, đưa cô đến từng nơi non nước của trấn Phỉ Thúy, giới thiệu cho cô những yêu quái từ lớn đến bé của tộc yêu quái, khiến cho cô hiểu ra rằng: Thì ra trên thế gian này ngoài con người thì vẫn còn nhiều sinh linh huyền bị đáng được tôn kính như vậy.
Lâm Điềm dạy yêu quái tiên sinh ngang tàng cách sinh tồn ở thế giới loài người, học cách đọc chữ, lướt internet, chỉ cho anh nền văn vinh huy hoàng của nhân loại hàng nghìn năm nay, xử lý hộ khẩu cho anh, dạy cho anh cách “yêu”…
(17)
Bị cúp điện.
Mắt chỉ nhìn thấy được một khoảng bóng tối, Lâm Điềm thở dài nói: “Mạch điện cũ quá rồi, cuối cùng thì cầu dao cũng bị đứt.”
“Anh đi xem xem.” Huyền Huy đã học được không ít kĩ năng của con người từ chú bác ở trên trên nên xung phong nhận việc.
Lâm Điềm vội giữ chặt lấy anh “Này đừng đi mà, em hơi sợ.”
Sau đó Huyền Huy ngồi lại bên cạnh Lâm Điềm.
Trong bóng đêm, đôi mắt anh phát ra ánh sáng nhạt màu vàng vàng kim, men theo hơi thở đột ngột bắt được môi cô, biểu đạt tình yêu vừa dịu dàng lại hoang dại của một yêu quái…
Quả nhiên, Lâm Điềm mặt đỏ tim đập, ánh sáng tỏa ra từ ngực cô ngày càng chói mắt, tựa như mặt trời ấm áp lại dịu dàng như trăng sao, xua tan bóng tối trong căn phòng.
Làn gió mát xen lẫn với tiếng kêu vang dội của côn trùng, xa xa là dãy núi nằm ngang nhấp nhô trên cánh đồng bát ngát đang ngủ say.
“Sáng rồi.” Huyền Huy tựa như chú chó lớn dùng mũi cọ lên chóp mũi cô, rồi lại chạm lên vành tai và thái dương.
Đây là thói quen thể hiện sự thân thiết của tộc sói.
Đôi mắt Lâm Điềm sáng ngợi, cô không hề sợ hãi mà xoa xoa mái tóc ngắn mềm mại xõa tung của anh.
Sau đó, yêu quái tiên sinh tặng cho cô một cái vòng cổ nanh sói quý giá và nói với cô rằng: Yêu quái tộc sói bọn họ cả đời chỉ có một bạn đời.
Lâm Điềm vuốt ve nanh sói trên cổ hỏi anh: “Huyền Huy, anh nói “cả đời” là bao lâu vậy?”
Yêu quái tiên sinh thân ái tham lam hút lấy linh lực và tình yêu từ nơi cô rồi trả lời: “Mãi mãi, đến vĩnh viễn.”