Chào Buổi Sáng Mèo Con


Sau đó, Đàm Du Nhiễm bắt đầu tập trung vào sáng tác.

Là một tiểu thuyết gia, cô cần sự tập trung cao độ khi viết bản thảo, nhất là khi linh cảm ập tới.

Lạc Anh không giống những con mèo khác lúc nhàm chán sẽ ầm ĩ ồn ào mà ngược lại, nó yên lặng nằm trong lòng cô, không hề quấy rầy cô.

Khi Tan Youran viết xong một đoạn văn, cô nhận ra bên ngoài trời đã tối, cô phải chuẩn bị bữa tối cho lũ mèo.

“Lạc Anh, đứng dậy nào.

” Tan Youran vỗ mông con mèo đang nằm trên chân mình.

Lạc Anh quay đầu thở dài với cô.

“A, tôi xin lỗi.

” Đàm Du Nhiễm giơ tay đầu hàng.

Cô quên rằng Lạc Anh không phải là một con mèo, vì thế cô đã vô thức làm ra hành động không nên.

Hành động vỗ vào mông của ai đó có vẻ biến thái.

Đàm Du Nhiễm đột nhiên nhớ ra con mèo trong lòng mình là đàn ông, cô càng thêm xấu hổ.


Lạc Anh nhanh chóng nhảy xuống, sau đó nó ngồi trên mặt đất, như thể chờ Đàm Du Nhiễm cùng nhau rời khỏi phòng làm việc.

"A, đợi tôi một chút, tôi tắt máy tính đã.

” Ngay lúc Đàm Du Nhiễm đứng dậy, cô phát hiện ra một chuyện rất xấu hổ.

Chân côbtê cứng.

Bị Lạc Anh nằm đè lên quá lâu, chân của cô liền trở nên tê dại.

“Chân của tôi bị tê rồi, anh có dự định giảm cân không?” Đàm Du Nhiễm nói với Lạc Anh.

Lạc Anh khịt mũi với cô.

Ý là, trẫm không béo.

“Anh làm tôi bị tê chân như thế này mà anh con chối” Đàm Du Nhiễm than thở, cô cố chịu đựng cơn tê dại ở chan, chậm rãi đi ra khỏi cửa.

Lạc Anh phi nhanh ra khỏi cửa, khi đi ngang qua Đàm Du Nhiễm, nó dùng đuôi cuốn lấy mắt cá chân của cô.

Tựa hồ như khiêu khích.

Nhìn tôi chạy nhanh như thế nào này, cái đồ tàn tật với khả năng vận động hạn chế kia.

Đàm Du Nhiễm cảm thấy mình sắp phát điên với mấy con mèo của mình.

"Nhiễm Nhiễm, chị sao vậy?” Đàm Du Nhiễm chậm rãi bước ra khỏi thư phòng, Thu Vũ lo lắng chạy tới trước mặt cô.

“Không sao đâu, chân tôi đang bị tê.

” Đàm Du Nhiễm xua tay, tỏ vẻ cô không sao.

“Tại sao chân chị lại bị tê?” Thu Vũ lo lắng.

“Bởi vì tôi ngồi quá lâu, máu lưu thông không tốt.

” Đàm Du Nhiễm trợn mắt nói bậy, Lạc Anh đang đứng bên cạnh nhìn cô chằm chằm kia kìa.

Đàm Du Nhiễm nghi nếu cô nói ra sự thật là do Lạc Anh quá nặng, chắc chắn nó sẽ lao đến đánh cô ngay lập tức.

"Viên Viên đâu rồi?” Đàm Du Nhiễm nhìn trong phòng khách không thấy bóng dáng con mèo màu trắng.

“Anh ấy về nhà rồi, có lẽ rất khuya anh ấy mới về.


” Thu Vũ lén lút nắm tay Đàm Du Nhiễm.

"Vậy tôi không cần chuẩn bị bữa tối cho cậu ta nhỉ?” Đàm Du Nhiễm không ngờ Bạch Thiển chỉ đi về nhà lấy quần áo và đồ dùng mà lại mất nhiều thời gian như vậy, cậu ta đã rời đi sau bữa trưa và bây giờ vẫn chưa quay lại.

"Anh Bạch Thiển nói anh ấy sẽ không về ăn tối.

” Thu Vũ nói.

“Sao cậu biết?” Bạch Thiển nói lúc trước khi đi à? Tại sao cô không nhớ?"Nhiễm Nhiễm, bọn tôi có điện thoại di động.

” Thu Vũ vung tay, một chiếc điện thoại di động mẫu mới nhất của một nhãn hiệu cao cấp xuất hiện.

Đàm Du Nhiễm nhìn chiếc điện thoại di động trên tay Thu Vũ, âm thầm suy đoán về gia thế của hai con mèo này.

Mấy năm nay loài mèo giàu như vậy“Vậy thì không cần phải chuẩn bị bữa tối cho Viên Viên, cậu muốn ăn gì cho bữa tối, Nhu Nhu?” Đàm Du Nhiễm hỏi Thu Vũ.

"Ăn gì cũng được nha, mọi thứ Nhiễm Nhiễm nấu đều rất ngon.

” Đôi mắt Thu Vũ híp lại đầy ý cười.

A con mèo này thật dễ thương.

Đàm Du Nhiễm không kìm được, đưa tay xoa đầu Thu Vũ.

“Chờ tôi ở phòng khách, tôi chuẩn bị đồ ăn cho lũ mèo trước.

” Đàm Du Nhiễm nói.

“Được.

” Thu Vũ đi về phía ghế sofa.


Lạc Anh, người theo dõi cuộc đối thoại giữa Đàm Du Nhiễm và Thu Vũ, đang bày ra vẻ mặt vô cùng suy tư.

Trong khi Đàm Du Nhiễm chuẩn bị nguyên liệu trong phòng bếp, Lạc Anh ngập ngừng cọ vào chân cô.

“Làm sao vậy?” Lac Anh thường không làm phiền cô.

“Có chuyện gì vậy?” Đàm Du Nhiễm ngồi xổm trước mặt Lạc Anh.

“Meo meo—” Lạc Anh dụi đầu vào đầu gối của Đàm Du NhiễmLàm nũng?!Lạc Anh đang làm nũng á?Đàm Du Nhiễm không thể tin được, nhưng cô vẫn đưa tay ra xoa đầu và lưng của Lạc Anh.

Lạc Anh liếm tay cô.

Có một chút gai nổi lên.

Nhưng được Lạc Anh làm nũng là một cảm giác rất thần kỳ nha.

Cảm giác tương phản rõ rệt.

Nhưng mà cô nghe nói mèo liếm con người là bởi vì nó cảm thấy người đó yếu đuối, cần được chăm sóc, bảo vệ hay sao?Tôi trong mắt anh yếu đuối vậy hả?Nhất thời Đàm Nhu Nhiễm không hiểu Lạc Anh đang nghĩ gì.

Sau khi Lạc Anh thực hiện các kiểu làm nũng mà nó có thể, nó liền quay về bộ dạng bình tĩnh và xa cách trước đây, ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân Đàm Du Nhiễm và chờ cô nấu ăn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận