Chào Buổi Sáng Mèo Con


Bạch Thiển mỉm cười khi thấy Đàm Du Nhiễm thở dài.

Cô nàng hiểu chuyện.

Cô đang cố tiếp nhận tộc mèo, nhưng cú sốc văn hóa vẫn còn quá lớn.

Bạch Thiển cảm thấy Đàm Du Nhiễm thật sự rất dễ thương.

Nhưng cậu không thể nói cho cô biết chuyện trong gia tộc, tránh để cô vướng vào mâu thuẫn và tranh chấp trong đó.

“Nhiễm Nhiễm, tôi muốn đi ngủ.

” Bạch Thiển nheo mắt.

"Cậu muốn làm gì? Cảnh cáo cậu không được trèo lên giường tôi!" Đàm Du Nhiễm lập tức cảnh giác.

“Suy nghĩ của Nhiễm Nhiễm thật dơ bẩn, tôi chỉ buồn ngủ mà thôi.

” Bạch Thiển nghiêng đầu.

“A, tôi còn phải tiếp tục làm việc, cậu vào phòng dành cho khách ngủ đi?” Đàm Du Nhiễm có chút xấu hổ, theo bản năng cô liền nghĩ đến phương diện kia.


Nhưng không phải Bạch Thiển mới ngủ dậy à? Sao lại buồn ngủ nữa rồi?“Tôi muốn ngủ bên cạnh chị, chị cứ tiếp tục sáng tác đi, tôi sẽ không quấy rầy chị đâu.

” Dứt lời, Bạch Thiển biến thành con mèo trắng.

Đàm Du Nhiễm xoa đầu con mèo trắng, cô ngồi xuống trước máy tính, bắt đầu đánh chữ.

Con mèo trắng nhảy vào Đàm Du Nhiễm rồi nằm xuống.

Không lâu sau Bạch Thiển liền chìm vào giấc ngủ, đầu cậu tựa vào cánh tay cô, một giấc ngủ yên bình.

Còn nói là không làm phiền cô, đầu cậu tựa như thế này thì cô đánh chữ thế nào được?Đàm Du Nhiễm bất lực nhìn con mèo trắng, nhưng cô không đánh thức nó, cô cố gắng gõ chữ bằng một tay một cách khó khăn.

Bỏ đi, dù sao theo lời của cậu ta, sau này bọn họ sẽ là vợ chồng, thỉnh thoảng cưng chiều cậu ta một chút cũng không sao.

Đàm Du Nhiễm cảm thấy cô có một chút thích Bạch Thiển.

Quả thật Bạch Thiển đang từ từ chiếm lấy trái tim cô.

Buổi trưa, Tần Diệc Phong nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng.

“Buổi trưa em muốn ăn gì? Anh có thể ra ngoài mua.

” Tần Diệc Phong thấp giọng khi nhìn thấy Bạch Thiển đang ngủ say.

Tuy rằng cậu ta là tình địch, nhưng dù sao vẫn là một đứa trẻ, anh cũng không độc ác đến mức đánh thức giấc ngủ của con mèo con.

Đàm Du Nhiễm lắc đầu.

“Cảm ơn anh, em không đói, anh cứ mua cơm cho bản thân là được.

” Đàm Du Nhiễm nhẹ giọng đáp lời, cô sợ đánh thức Bạch Thiển.

Tần Diệc Phong gật đầu, đóng cửa thư phòng.

Khoảng 30 giây sau Đàm Du Nhiễm mới nghĩ tới chuyện nhà Tần Diệc Phong đã cắt đứt nguồn tiền của anh ta, vậy thì anh ta lấy đâu ra tiền để mua cơm?Đến tối, Đàm Du Nhiễm liền đánh thức Bạch Thiển.

“Viên Viên, dậy thôi.

” Đàm Du Nhiễm nhẹ nhàng lay con mèo trắng.


Con mèo trắng mở mắt, vẻ mặt mờ mịt, đôi mắt xanh lục mang đầy vẻ buồn ngủ.

“Đến giờ ăn tối rồi.

” Đàm Du Nhiễm dịu dàng xoa đầu Bạch Thiển.

Đàm Du Nhiễm luôn đối xử dịu dàng với mèo, còn lúc họ là con người thì thái độ của cô kém hơn nhiều.

Suýt chút nữa Bạch Thiển không muốn biến thành con người.

Nhưng cậu cảm nhận được động tĩnh ở bên ngoài, cậu bất đắc dĩ đứng dậy.

Con mèo trắng nhảy xuống sàn, biến thành con người rồi bình tĩnh nhặt quần áo mặc vào.

Đàm Du Nhiễm che mắt.

“Cái gì của tôi chị cũng nhìn thấy hết rồi mà bây giờ còn bày đặt ngại ngùng?” Bạch Thiển cố ý không cài cúc áo sơ mi, cậu nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình.

“Cái này không giống, ban ngày ban mặt cậu đừng nói bậy.

” Đàm Du Nhiễm muốn rút tay về, nhưng lại bị Bạch Thiển giữ chặt.

Chàng trai có dáng người rát đẹp, thân hình gầy, nhưng có đường cong rõ ràng, làn da trắng cùng với cơ bắp săn chắc.

Đàm Du Nhiễm đảo mắt tới đường nhân ngư dần biến mất dưới lớp quần kia, sau đó cô nhanh chóng chuyển ánh mắt đi chỗ khác.

“Chị cài cúc áo sơ mi giúp tôi nhé?” Bạch Thiển nắm lấy tay Đàm Du Nhiễm, từ từ đi xuống, cuối cùng dừng lại ở đường nhân ngư.


“Không.

” Đàm Du Nhiễm nhất quyết muốn thu tay lại, nhưng cô không ngờ Bạch Thiển lại trực tiếp kéo tay cô xuống đũng quần cậu.

“Chị không cài giúp tôi sao?” Bạch Thiển chậm rãi nở nụ cười đe dọa.

“Cài, tôi cài là được chứ gì.

” Đàm Du Nhiễm thở dài, bắt đầu giúp Bạch Thiển cài nút áo.

Cô cảm thấy gần đây số lần thở dài của mình tăng lên gấp bội sau khi cô nuôi mấy con mèo.

Bạch Thiển cười híp mắt, mỗi khi cậu vui vẻ đều có thói quen nho nhỏ này.

Bạch Thiển đang quyến rũ Đàm Du Nhiễm, cậu hy vọng điều này ít nhiều sẽ khiến cô chú ý đến cậu nhiều hơn, âm mưu khiến cô thích cơ thể của cậu, cô sẽ không thích mấy con mèo khác nữa.

Mèo con tâm cơ.

Làm sao Đàm Du Nhiễm không nhìn ra âm mưu của Bạch Thiển cơ chứ, nhưng cô cảm thấy cậu như vậy rất đáng yêu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận