Chào Buổi Sáng Mèo Con


Buổi sáng, Đàm Du Nhiễm tỉnh giấc vì cô không thở được do bị vật nặng đè lên.

Người đàn ông bên cạnh vòng tay qua eo cô, ôm cô thật chặt.

Đàm Du Nhiễm muốn đẩy cánh tay của Tần Diệc Phong ra, nhưng lại khiến anh càng ôm chặt hơn.

Đàm Du Nhiễm nằm bất lực.

“Buổi sáng tốt lành thưa phu nhân.

” Một giọng trầm dễ nghe chui vào tai Đàm Du Nhiễm, bởi vì mới tỉnh giấc nên có chút khàn.

“Chào buổi sáng, anh mau buông tay ra đi.

” Đàm Du Nhiễm cho anh thấy thế nào là lãnh khốc vô tình.

“Buổi sáng đẹp trời, em không thể dịu dàng một chút sao?” Tần Diệc Phong vươn tay muốn kéo chăn bông trên người Đàm Du Nhiễm.

“Anh buông ra.

” Đàm Du Nhiễm kiên quyết bảo vệ chăn của mình.

Ban ngày tuyên dâm còn ra thể thống gì nữa?“Em thật hung dữ.


” Khuôn mặt tuấn tú của Tần Diệc Phong lộ vẻ đau khổ, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.

Đàm Du Nhiễm không nể nang ai trực tiếp bật cười.

Tần Diệc Phong nở nụ cười bất lực, phu nhân của anh sao có thể vô lương tâm như vậy chứ.

“Dậy đi, đừng làm loạn nữa.

” Đàm Du Nhiễm kéo cánh tay Tần Diệc Phong, anh ta vẫn nằm im bất động.

“Hôn anh một cái rồi anh dậy.

” Tần Diệc Phong đưa mặt đến bên Đàm Du Nhiễm.

Đàm Du Nhiễm thỏa hiệp hôn lên môi Tần Diệc Phong.

Tần Diệc Phong giữ lời hứa buông tha cô.

Đàm Du Nhiễm khoác chăn, xuống giường tìm quần áo mặc.

“Nhiễm Nhiễm!” Cửa phòng bật mở, một chàng trai mái tóc màu nâu nhạt hào hứng chạy vào.

“Nhu Nhu?” Theo bản năng Đàm Du Nhiễm giang tay ôm lấy đứa bé vài ngày không gặp, lúc này cô mới nhận ra tình hình có chút xấu hổ.

Cô và Tần Diệc Phong đều chưa mặc quần áo.

Rõ ràng Nhu Nhu cũng phát hiện ra điều này.

“Chị giao phối với anh ta?” Thu Vũ trong vòng tay cô bỗng ngẩng đầu lên rồi kéo cái chăn trên người cô.

Vẻ mặt của Thu Vũ lộ rõ vẻ không vui.

Cách dùng từ của Thu Vũ khiến Đàm Du Nhiễm ngây người không nói nên lời.

“Trẻ con không nên thắc mắc nhiều quá.

” Đàm Du Nhiễm không biết giải thích như thế nào, cô chỉ có thể giống cha mẹ nói những lời ngụy biện về cách nuôi dạy con cái thông thường.

Thu Vũ nhíu mày, hình như Nhiễm Nhiễm có chút hiểu lầm về cậu.

“Em không còn nhỏ, em cũng có thể giao phối với chị.


” Thu Vũ muốn kéo chăn trên người Đàm Thu Vũ xuống.

“Không được! Em đừng làm bậy!” Đàm Du Nhiễm gắt gao nắm lấy mảnh vải che thân duy nhất trên người cô.

Ngay lúc cô cảm thấy mình không giữ được nữa, Tần Diệc Phong xuống giường ôm Đàm Du Nhiễm vào lòng.

“Munchkin, chú ý hành vi của mình.

” Tần Diệc Phong đẩy Đàm Du Nhiễm vào phòng tắm, ra hiệu cho cô vào trước.

Munchkin? Đây là giống mèo của Nhu Nhu sao?Đàm Du Nhiễm phát hiện mấy mèo đều gọi trực tiếp tên giống loài, tựa như đó là cách xưng hộ của tộc mèo vậy.

Nhưng Nhu Nhu hình như không phải là một con mèo Munchkin thuần chủng? Chắc là mèo lai.

Đàm Du Nhiễm thắc mắc, làm thế nào lai trộn được ra giống mèo đáng yêu như Thu Vũ?Cô tò mò quan sát tình hình, nhưng lại bịTần Diệc Phong cưỡng ép đi vào phòng tắm.

Trước khi cánh cửa đóng lại, Đàm Du Nhiễm chỉ kịp nhìn thấy Thu Vũ đá một cước lên người Tần Diệc PhongTừ từ, họ định đánh nhau à?“Này này, đừng đánh nhau.

” Đàm Du Nhiễm không mở được cửa phòng tắm, vì vậy cô đành gõ cửa, nhưng đáng tiếc không một ai để ý đến cô.

“Đừng làm vỡ đồ đạc trong phòng của tôi!” Đàm Du Nhiễm hét lên.

Đàm Du Nhiễm hoàn toàn không nghe thấy tình hình bên ngoài cánh cửa, đây là lần đầu tiên cô ghét lớp cách âm trong nhà mình.

Chờ sau khi Đàm Du Nhiễm tắm xong cửa đã không còn bị khóa, trong phòng không có ai, ngoại trừ con mèo Anh đang nằm trên giường.

“Lạc Anh, hai người kia đâu rồi?” Đàm Du Nhiễm bước đến xoa đầu con mèo, sau đó ôm nó lên.

"Meo meo -" Con mèo híp mắt kêu một tiếng.


Đột nhiên, Lạc Anh nhảy ra khỏi vòng tay của Đàm Du Nhiễm và biến thành một người đàn ông cao lớn.

Người đàn ông này có mái tóc ngắn màu xám đen, tóc mái dài che trán, điều này làm giảm đi vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh ta, đôi mắt có màu hổ phách, rất giống đôi mắt lúc anh ta là con mèo.

Đàm Du Nhiễm sợ hãi lùi hai bước.

Người đàn ông thoải mái đi tới tủ quần áo, lấy một bộ quần áo ra mặc vào, bộ quần áo rất vừa vặn, như bộ quần áo kia sinh ra dành cho anh ta vậy.

Tại sao con mèo nào cũng nhét quần áo vào tủ của tôi!?Đàm Du Nhiễm chắc chắn quần áo trên người đàn ông kia không phải của người khác mà là của chính anh ta.

“Lạc Anh?” Đàm Du Nhiễm không dám hỏi tại sao anh ta lại cất quần áo của mình vào tủ của cô.

“Cùng anh trở về gặp ba mẹ.

” Người đàn ông trước mặt lạnh lùng nói.

Hả?Đàm Du Nhiễm không trả lời, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm Lạc Anh.

“Ba mẹ anh rất nóng lòng muốn gặp con dâu của họ, cuối tuần em về nhà với bọn anh” Lạc Anh kiên nhẫn nói lần thứ hai.

Đàm Du Nhiễm lùi về sau hai bước, sau đó cô lao về phía trước, đẩy người đàn ông kia ra rồi lao ra khỏi phòng, động tác cực kì lưu loát.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận