Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Thấy Phó Dẫn Tu cứ mè nheo không chịu đi, Giáp một không thể không bước qua, ở vị trí cách họ khoảng ba bước chân thì dừng lại, lên tiếng nhắc nhở: “Ông chủ, phải đi rồi, nếu không sẽ không kịp giờ mất.”

Phó Dẫn Tu ngước mắt nhìn đồng hồ một cái, lúc này mới ngoéo lấy ngón tay Minh Ngữ Đồng lắc lắc, “Vậy anh đi đây.”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Biểu cảm trên gương mặt Phó Dẫn Tu chẳng thay đổi mấy, nhưng qua khóe mắt khóe miệng hơi méo xuống của anh, có thể nhìn ra sự uất ức và lưu luyến của anh.

Minh Ngữ Đồng đắn đo, nói: “Anh đi đi, chú ý an toàn.”

Chỉ một câu bình thường như thế lại khiến Phó Dẫn Tu lập tức mừng rỡ.

“Đồng Đồng, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ trở về an toàn!”

Chỉ là đi công tác thôi mà, sao lại nói cứ như sinh li tử biệt vậy?

“Vậy anh đi đây.”

Minh Ngữ Đồng không lập tức rời đi mà đứng đó nhìn Phó Dẫn Tu lên xe. Ai ngờ, Phó Dẫn Tu lại hạ cửa xe xuống, để lộ gương mặt ra ngoài.


“Đồng Đồng, không cần tiễn anh nữa, em lên xe đi. Anh sẽ trở về nhanh thôi.”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Anh cho rằng cô không nỡ xa anh sao?

Phó Dẫn Tu vẫn vui mừng hớn hở, nói với Giáp một và Giáp hai vừa ngồi vào xe: “Đổi vé máy bay chiều về đi, về sớm một ngày, Đồng Đồng không nỡ xa tôi.”

Giáp một, Giáp hai: “...”

Ông chủ, anh thật sự nghĩ nhiều quá rồi!

Minh Ngữ Đồng lên xe, tài xế của Phó Dẫn Tu lái xe đi trước, sau đó xe của Minh Ngữ Tiền theo sau. Nhưng Minh Ngữ Tiền cố ý không theo sát mà càng ngày càng tuột lại phía sau, cho đến lúc Phó Dẫn Tu quay đầu lại cũng không thấy xe của Minh Ngữ Tiền đâu nữa.

Anh tức giận bất bình nghĩ, có một cậu em vợ cứ gây cản trở như vậy thật sự rất đáng ghét!

Phó Dẫn Tu thở dài, lúc này vẫn chưa thật sự rời khỏi, đã bắt đầu nhớ Minh Ngữ Đồng rồi. Anh nghĩ ngợi một lúc rồi ấn mở wechat, gửi một lời mời video call cho Minh Ngữ Đồng. Kết quả là Phó Dẫn Tu đợi rất lâu cũng không thấy Minh Ngữ Đồng trả lời. Anh xấu hổ tắt wechat, giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì.


Qua một lúc sau, ánh mắt anh đột nhiên nhắm thẳng vào Giáp một và Giáp hai.

Giáp một, Giáp hai: “...”

Sao đột nhiên lại có dự cảm bất lành vậy?

“Hai cậu vẫn còn độc thân phải không?”

Giáp một lúng túng khụ hụ vài tiếng, mỗi ngày đều đi theo bên cạnh Phó Dẫn Tu, muốn yêu đương cũng không có thời gian.

Vẻ mặt Phó Dẫn Tu thờ ơ, ngón tay đặt trên đầu gối nhẹ nhàng gõ nhịp, dáng vẻ vô cùng buồn chán.

“Hai cậu như vậy không được, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, phải mau tìm người yêu rồi kết hôn. Có một cô vợ chăm sóc quan tâm, cảm giác này rất khác biệt đấy.” vẻ mặt Phó Dẫn Tu đắc ý cứ như nói “Giống như tôi đây nè!”.

Giáp một, Giáp hai: “...”

Bình thường ông chủ luôn lạnh lùng vô tình, thế mà hôm nay đột nhiên lại cùng họ thảo luận chủ đề tình cảm linh tinh này. Dáng vẻ tận tình khuyên bảo cứ như anh ta đã kết hôn, trở thành người chiến thắng trong cuộc đời rồi vậy. Cô Minh còn chưa đồng ý làm lành với anh đó ok?

Giáp hai đắn đo, cảm thấy chuyện này liên quan đến cả đời mình, liền nói với Phó Dẫn Tu: “Ông chủ, vậy ngài giúp chúng tôi để ý một chút có được không? Bất luận là cô gái bên cạnh cô Minh hay trong Thorny, nếu gặp được cô gái tốt, ngài có thể giới thiệu cho bọn tôi.”

Giáp một: “...”

Tuy có chút xấu hổ nhưng anh ta vẫn ngồi một bên âm thầm gật đầu, tỏ ý đồng tình với câu nói của Giáp hai.

Phó Dẫn Tu nhìn thấy vẻ mặt tha thiết của hai thuộc hạ đắc lực, có cảm giác cứ như bản thân đã tự lấy đá đập vào chân mình vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận