Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

“Được, nghĩ đến em ở nhà đang quan tâm anh như vậy, anh liền cảm thấy rất hăng hái.” Phó Dẫn Tu vui vẻ nói.

“Không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây.”

“Ơ, đợi đã!” Phó Dẫn Tu sợ cô cúp máy, liền vội hỏi, “Anh nhớ em rồi, em có nhớ anh không?”

“Một ngày anh gọi cho tôi bốn cuộc điện thoại, tôi còn nhớ anh gì nữa chứ?”

Lúc đi chuẩn bị lên máy bay gọi một cuộc, máy bay hạ cánh gọi một cuộc, buổi trưa ăn cơm xong gọi một cuộc, bây giờ lại gọi thêm một cuộc. Có thể nói, cô còn chưa kịp nhớ anh thì điện thoại của anh đã gọi đến.

Phó Dẫn Tu trầm mặc.


Hay là anh gọi ít lại vài cuộc nhỉ?

Nhưng anh không nhịn được!

Bỏ đi, không nhớ thì không nhớ.

Anh cứ xem như cô cứng miệng, nói trái với lòng mình là được.

Hơn nữa, lúc nói chuyện điện thoại với anh, cô nghe anh nói chuyện, không phải sẽ tự nhiên nhớ đến anh sao?

Tự an ủi mình như thế, tâm trạng của Phó Dẫn Tu lại tốt trở lại.


Minh Ngữ Đồng cứ tưởng Phó Dẫn Tu vì buồn nên trầm mặc, cô bất giác cắn chặt môi dưới. Đắn đo một lúc, cô nói: “Nhưng anh gọi điện thoại nhiều như vậy, nói với tôi tình hình của anh, cảm giác này...”

Cô dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: “Cũng không tệ.”

“Thật không? Em không chê anh phiền sao?”

“Trước đây anh không như thế. Lúc đó anh vừa ra khỏi cửa thì không có tin tức, anh lại không thích tôi dò hỏi quá nhiều. Thế nên tôi cũng không dám liên lạc với anh, chỉ có thể ở nhà một mình không ngừng suy nghĩ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có đáp án…”

Sắc mặt Phó Dẫn Tu liền thay đổi, lập tức nói: “Sau này tuyệt đối không như thế nữa. Lúc đó anh không hiểu chuyện, em tốt như vậy mà anh lại không biết trân trọng. Đồng Đồng, hãy quên những chuyện khó chịu đau buồn trước kia của chúng ta đi. Bây giờ anh thật sự rất muốn nghe em quan tâm đến anh, em không biết đâu, hôm đó ở trước cửa công ty của em, anh nhìn thấy em đưa thuốc giải rượu cho Minh Ngữ Tiền, tỉ mỉ dặn dò cậu ta rất nhiều chuyện, anh thật sự rất ngưỡng mộ. Sáng hôm nay trước khi xuất phát, anh đã hỏi em rất nhiều lần, em cũng không chịu dặn dò anh một câu.”

Hóa ra anh cứ mè nheo mãi, chính là vì đợi cái này sao?

“Nhưng bản thân anh không phải đều đã nói hết rồi sao? Tôi cũng chẳng còn gì để nói!”

“Vậy lần sau anh không nói nữa, em dặn dò anh nhé.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận