Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

“Đến tin tức bọn họ tự đăng cũng có thể làm giả, sau khi bị phát hiện thì thu hồi lại, dáng vẻ như chẳng có gì xảy ra, hủy thỏa thuận với cô thì có đáng là gì? Bản thỏa thuận đó đang nằm trong tay tôi, trước đó cô có chỗ dựa nên không lo lắng, không phải cảm thấy là vì tôi không có chứng cứ sao? Trên bản thỏa thuận còn có cả chữ ký của cô. Nếu cô nói là giả, tôi sẽ không thấy phiền khi đem đi giám định chữ ký đâu.”

Sắc mặt Minh Tư Liên thay đổi, “Chị nói bản thỏa thuận đang ở trong tay chị? Chị nói thì tôi tin sao?”

“Tôi không quan tâm cô có tin hay không, tôi chỉ biết bây giờ cô đã thừa nhận mọi chuyện.” Minh Ngữ Đồng lạnh lùng nói.

Biểu cảm của Minh Tư Liên cứng đờ, nhất thời bất cẩn, trúng kế của Minh Ngữ Đồng!

Thật xảo quyệt, gian trá!

Minh Tư Liên cúi đầu, rũ mắt xuống, lông mày che đi sự thù hận trong ánh mắt.

“Không sai, là tôi nói ra.” Minh Tư Liên không biết đã nghĩ thông chuyện gì mà đột nhiên bước lại gần Minh Ngữ Đồng, giọng nói nhỏ nhẹ lại.


Minh Ngữ Đồng híp mắt lại, “Thật ra đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, sao cô cứ nhất quyết nhắm vào tôi? Nghĩ tới nghĩ lui, tôi chưa bao giờ tính toán hãm hại gì cô. Thường ngày chúng ta cũng không thân thiết, nếu không thích thì có thể nước sông không phạm nước giếng. Có thù hận sâu nặng gì mà cô hết lần này đến lần khác hãm hại tôi? Cô sẽ không nói với tôi, là vì một người đàn ông chứ!” Minh Ngữ Đồng cảm thấy, nếu là lý do đó thì thật là nực cười.

Vì một người đàn ông mà làm đến mức này, không phải là não tàn thì là gì?

“Không chỉ như vậy.” Minh Tư Liên nói.

Minh Ngữ Đồng nhíu mày, bình tĩnh chờ đợi Minh Tư Liên giải thích cho cô nghe.

“Là tôi nhìn chị không vừa mắt. Dựa vào cái gì, tôi từ nhỏ đã bị thất lạc, phải trải qua cuộc sống vất vả? Tôi rõ ràng có thể giống như chị, từ nhỏ đã làm thiên kim tiểu thư, có cuộc sống sung sướng, khiến người ta ngưỡng mộ. Nhưng mà thực tế thì sao? Tôi lại sống cuộc sống nhìn người khác chỉ ăn chút đồ ăn vặt cũng thấy ngưỡng mộ, mỗi ngày phải mặc áo thun rách mười mấy tệ. Phòng trong nhà chỉ rộng vài bước chân, ẩm ướt u ám. Từ nhỏ tôi đã phải ra sức nỗ lực học tập, bọn họ cho rằng tôi nỗ lực để tiến thân, nhưng chỉ mình tôi hiểu, tôi chỉ muốn thoát khỏi khu ổ chuột đó mà thôi. Chị vĩnh viễn không thể nào biết được tôi đã sống cuộc sống thế nào, vì chị sinh ra cái gì cũng có đầy đủ.”

“Vì chuyện này mà cô hãm hại tôi?” Minh Ngữ Đồng cảm thấy cực kỳ nực cười, “Cô đi lạc không phải là lỗi của tôi.”

“Vậy thì dựa vào đâu mà chị luôn may mắn, chúng ta xuất thân giống nhau nhưng vận mệnh lại khác nhau? Dựa vào cái gì?”

“Nhưng cô có từng nghĩ, cuộc sống của cô tuy nghèo khổ nhưng ba mẹ nuôi của cô lại xem cô như con gái ruột, đối xử với cô không tệ. Nếu không phải nhờ có họ, có lẽ cô vĩnh viễn sẽ không thể nhận lại Minh gia, lúc này không biết còn lưu lạc ở đâu. Con người luôn tích cực nhìn lên thì chẳng có gì sai, nhưng cũng phải biết nhìn xuống một cách hợp lý. Cô cứ bám lấy chuyện trước kia sống không thoải mái, có tác dụng gì không?”

“Tôi không cần chị dạy tôi!” Minh Tư Liên mất kiên nhẫn nói, “Chị giả vờ cái gì? Tôi thấy rất chướng mắt dáng vẻ giả vờ của chị. Tôi nhìn thấy hết rồi, chị và người đàn ông nào đó làm chuyện không hay trên xe, kết quả lại giả vờ bản thân trong sạch trước mặt người khác, thật nực cười, buồn nôn! Rõ ràng là bán thân để đổi lấy hợp đồng kinh doanh, lại khoác lác bản thân mình có năng lực. Rõ ràng là rất đánh kinh tởm, nhưng lại ra vẻ ta đây cao cao tại thượng, xem thường tôi.”

Minh Ngữ Đồng tức đến phát điên, cô tỏ vẻ cao cao tại thượng, xem thường cô ta lúc nào?

Còn nói cô bán thân để kinh doanh?


Minh Tư Liên cơ bản không biết cô đã phải nỗ lực thế nào, đã vội lên án cô như vậy.

Minh Ngữ Đồng suýt chút nữa không khống chế được định đánh cô ta, Minh Tư Liên nhìn ra, ác ý cong môi lên, “Muốn đánh tôi? Bị tôi nói trúng nên tức giận rồi sao? Đánh đi, chị ra tay đi!”

Đến lúc đó, cô ta có thể vác gương mặt sưng đỏ trở vào để người khác nhìn thấy.

Minh Ngữ Đồng khống chế bản thân, không để bị cô ta nói khích, lại nghe Minh Tư Liên nói: “Chị không đánh sao?”

“Chị không đánh, vậy tôi đánh.”

Minh Ngữ Đồng nghe xong thì định cầm lấy cổ tay Minh Tư Liên.

Nhưng không ngờ, “chát” một tiếng, Minh Tư Liên tự đánh bản thân mình một cái.

Minh Ngữ Đồng vô thức lùi về sau hai bước, đứng xa Minh Tư Liên ra.


Cô ta điên rồi sao?

Cô ta ra tay rất nặng, đánh nửa bên mặt mình sưng lên, trên mặt còn có dấu tay in rất đỏ.

Lúc này, ở bên góc sau lưng của Minh Tư Liên truyền đến tiếng bước chân.

Minh Tư Liên trong lòng ngạc nhiên, miệng lạnh lùng cong lên.

Sau đó, Minh Tư Liên sắc mặt thay đổi, nước mắt tuôn ra.

“Chị, thật sự không phải em làm, chuyện của chị, không phải em nói, chị phải tin em...” Minh Tư Liên đáng thương nói.

Minh Ngữ Đồng không hề giấu giếm mà tỏ ra khinh thường, xem ra đều là mưu kế của Minh Tư Liên. Không ngờ cô thấy rõ bộ mặt thật của Minh Tư Liên rồi, còn âm thầm phòng bị cô ta, thế mà lúc này vẫn bị dính kế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận