Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Mạnh Trạch Đình vừa chỉ vào Minh Tư Liên, vừa nhìn Phương Thiên An và Minh Tịnh Thủy, “Hai người cũng phải cẩn thận. Cô ta có thể đối xử với bà ngoại và ba mẹ nuôi một tay nuôi lớn cô ta như thế, thì sau này cũng sẽ đối xử với các người như thế. Hạng người này trong lòng chỉ biết có bản thân, sâu tận xương tủy vốn không có gì gọi là thân tình cả.”

“Anh đừng ăn nói lung tung!” Minh Tư Liên vội nói, “Tôi không biết anh nghe chuyện về tôi ở đâu, lại đến đây vu tội cho tôi.”

Minh Tư Liên xem ra vẫn chưa hoàn toàn hoảng loạn. Cô ta vờ như vô tình, đưa mắt liếc sang Minh Ngữ Đồng, ám chỉ là do Minh Ngữ Đồng tìm người đến, cố ý vu tội cho cô ta.

Không có chứng cứ, cô ta cũng không tiện nói thẳng. Nhưng cách ám chỉ này của Minh Tư Liên lại khiến người khác cảm thấy rất hợp lý. Dù sao cô ta cũng đã từng hãm hại Minh Ngữ Đồng, còn hại đến hai lần. Minh Ngữ Đồng không cam lòng, ghi hận trong tâm, muốn thừa cơ hội báo thù, cũng không phải không thể.

Có lẽ người khác sẽ không tin cách ám thị này của Minh Tư Liên. Nhưng Phương Thiên An lại nguyện tin vào điều đó, cũng không nhẫn tâm phát hiện con gái mình lại là một người máu lạnh vong ân phụ nghĩa. Bà ta nguyện tin rằng một già một trẻ kia đến để vu oan cho Minh Tư Liên.


“Tôi ăn nói lung tung?” Mạnh Trạch Đình cười lạnh, đang định đem hết mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của Minh Tư Liên, từng việc từng việc kể ra.

“Trạch Đình, chúng ta về đi.” Bà Trịnh nói, vốn không muốn gây chuyện với Minh Tư Liên. Càng gây thêm nhiều chuyện, Minh Tư Liên sẽ càng nói ra nhiều lời làm bà đau lòng. Bà đã không muốn nghe nữa rồi

Lúc này, cửa lớn của nhà cũ mở ra, Minh lão gia và Minh lão thái thái từ bên trong bước ra.

“Hai vị, ở bên ngoài nói chuyện cũng không tiện, người qua kẻ lại, bị người ta cười cho, chi bằng vào nhà, chúng ta từ từ nói.” Minh lão thái thái nói.

Bà Trịnh nhìn sang Mạnh Trạch Đình.

Mạnh Trạch Đình gật đầu với bà, sau đó dìu bà bước đến trước mặt Minh lão gia và Minh lão thái thái, nói: “Làm phiền ông bà rồi.”

“Không sao, đều do bọn trẻ không hiểu chuyện.” Minh lão thái thái nói.

Chỉ đơn giản một câu, chẳng khác nào đã định tội của Minh Tư Liên.


Minh Tư Liên kinh ngạc gọi một tiếng: “Bà nội!”

Cô ta không dám tin nhìn hai ông bà, “Không lẽ ông bà tin lời của hai người họ chứ không tin cháu gái ruột của mình sao?”

Minh lão thái thái châm biếm nhìn cô ta, không thèm giải thích. Nhưng tất cả mọi người đều hiểu, Minh Tư Liên bây giờ trong mắt ông bà đã không có bất kỳ sự tín nhiệm nào đáng nhắc đến nữa.

Minh lão gia nghiêm nghị nói: “Ở ngoài cổng làm ồn ào gì chứ, còn sợ không đủ mất mặt sao? Vào trong rồi nói!”

Phương Thiên An vì câu nói này mà cũng chú ý thấy hàng xóm xung quanh lúc đi ngang qua đều đang nhìn sang.

Phương Thiên An hoảng hốt nhìn sang Minh Tịnh Thủy. Bà ta rất sợ, nếu những gì bà Trịnh và Mạnh Trạch Đình nói đều là sự thật, vậy phải làm sao? Con gái của họ thật sự là người vong ân phụ nghĩa thế sao?


Minh Tịnh Thủy thở dài, trong lòng nặng trĩu, “Vào trong trước đi.”

Sau khi tất cả mọi người vào nhà, Minh lão thái thái vội vã mời bà Trịnh ngồi.

“Rốt cuộc chuyện là thế nào, hai người có thể kể rõ hơn cho chúng tôi biết được không?” Minh lão gia nói với Mạnh Trạch Đình.

Mạnh Trạch Đình liền đem chuyện gia đình họ từ nhỏ đã nhận nuôi Minh Tư Liên kể lại hết. Anh ta lấy quyển sổ hộ khẩu nãy giờ vẫn luôn để ở chỗ bà ngoại ra, “Đây là sổ hộ khẩu của Mạnh gia, còn có chứng minh nhân dân của chúng tôi. Nếu các người không tin, có thể đi điều tra. Thân phận của chúng tôi vốn không thể làm giả. Vì thế, vừa rồi Minh Tư Liên nói chúng tôi cố ý đến đây để vu tội cho cô ta, tôi thật sự rất tức giận! Chúng tôi không có ý đến để đòi cô ta đền ơn, cũng chưa từng trông mong. Nhưng ơn dưỡng dục nhiều năm lại đổi lại một câu không quen biết, đổi lại một câu chúng tôi đến đây để vu oan cho cô ta. Tôi không chỉ đau lòng, mà nhiều hơn là tức giận. Vì ba mẹ đã mất của tôi, vì bà ngoại của tôi.”

“Ba mẹ tôi hết mực yêu thương Minh Tư Liên, bà ngoại tôi nhiều năm như vậy cũng chưa từng có một bữa cơm đàng hoàng. Vì Minh Tư Liên, bà tôi tiết kiệm từng đồng từng cắc, bình thường nhặt rác, những thứ có thể bán đều bán cả, những thứ không thể bán thì mang về chắp chắp vá vá để tự mình dùng. Các người có tưởng tượng được không? Bà ngoại tôi đã lớn tuổi như vậy rồi, cho đến trước khi tôi tìm thấy bà, một ngày ba bữa bà vẫn chỉ ăn bánh bao và dưa muối, chưa từng ăn rau củ tươi sống, chứ đừng nói gì là những món thịt cá khác.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận