Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Đột nhiên bên tai cô ta truyền đến tiếng xe gầm rú phóng như bay.

Minh Tư Liên quay ngoắt đầu lại thì thấy một chiếc xe đang lao thẳng về phía cô ta, không hề có ý đổi hướng. Cô ta hoảng sợ vội vàng bò dậy. Cô hoảng loạn chạy đến về phía lề đường, nhưng vẫn không thể thắng nổi tốc độ của chiếc xe kia. Chiếc xe kia phóng như bay, đâm “rầm” một cái vào chân Minh Tư Liên.

Đám người đang vây quanh Phương Thiên An cũng dừng động tác lại, nhìn qua đó. Phương Thiên An bò từ mặt đất dậy, trên người bà ta không có chút vết thương nào. Hai tay vẫn nguyên vẹn ở trên cổ tay, không hề bị chặt. Mặc dù trên mặt đất có một vũng máu nhưng không có giọt nào của bà ta cả.

Sau khi Minh Tư Liên chạy trốn, người kia lấy một túi máu từ túi bên trong áo vest ra. Đám người này không chặt tay của bà ta mà xé rách túi máu, đổ máu đạo cụ ra ngoài. Sau đó, bà ta liền nghe thấy người kia nói: “Ông chủ của chúng tôi không hề có ý muốn làm tổn thương bà, chỉ muốn để bà thấy rõ bộ mặt của Minh Tư Liên. Lão phu nhân của chúng tôi đã chịu khổ sở vì cô ta rất lâu, không lý nào bây giờ cô ta còn có thể yên ổn hưởng thụ cuộc sống đúng không?”

“Ông chủ của chúng tôi nói, nếu như cô ta như vậy bà còn có thể không để ý, vậy thì ngài ấy cũng không còn gì để nói.”


“Bà Minh, bây giờ phối hợp với chúng tôi hét mấy tiếng nhé.” Người kia nói.

Thấy Phương Thiên An đờ người ra, anh ta bất đắc dĩ cho người lấy dùi cui điện, dí lên người bà ta. Phương Thiên An lập tức gào thét như bị chọc tiết lợn, không cần phải giả vờ cũng đã cực kỳ thảm thiết.

Cũng chính vào lúc này, chiếc xe kia lao vào Minh Tư Liên rồi chạy trốn. Người Mạnh Trạch Đình phái đi, căn bản sẽ không quan tâm sự sống chết của Minh Tư Liên. Chiếc xe kia cũng chính là do bọn họ sắp xếp.

“Tư Liên!” Phương Thiên An vừa gọi vừa chạy ra đường quốc lộ.

Minh Tư Liên bất tỉnh nằm trên mặt đất lạnh lẽo. Trên mặt chảy máu, thái dương bị đập tím đen. Đôi tất da chân đã bị rách từ trước, máu thịt hòa lẫn vào nhau. Lúc này, người của Mạnh Trạch Đình lũ lượt lên xe, hoàn toàn không có ý quan tâm đến hai mẹ con họ.

Phương Thiên An gào lên: “Đợi đã, các người đợi đã!”

Người lên xe cuối cùng nghe thấy tiếng gọi thì dừng lại, quay đầu nhìn về phía Phương Thiên An.

“Các người cứ bỏ đi như vậy sao? Con bé bị xe đâm rồi.”

“Đó là chuyện của cô ta. Cô ta bị xe đâm không liên quan đến chúng tôi.”


Nói xong người đó cũng lên xe, bốn chiếc xe phóng đi mất, để lại Phương Thiên An ôm Minh Tư Liên ngồi trên đường quốc lộ. Bà ta đã không còn hy vọng gì với Minh Tư Liên, thậm chí đã quyết định coi như không có đứa con gái này. Nhưng tức giận thì tức giận, bất luận có nhận cô ta hay không, đó đều là chuyện sau này, còn bây giờ không thể trơ mắt nhìn con gái chết trước mặt mình.

Đứa trẻ này đáng hận, nhưng bà ta cũng không muốn cô ta chết.

Phương Thiên An nhìn xung quanh tìm kiếm sự giúp đỡ, lập tức nhìn thấy tài xế vẫn chưa kịp bỏ đi.

“Cậu mau đến đây giúp đỡ!” Phương Thiên An gọi tài xế.

Tài xế chần chừ một lát, rốt cuộc cũng không vứt bỏ hai mẹ con họ mà đi, vội vàng chạy lại, cùng Phương Thiên An bế Minh Tư Liên lên xe, đến bệnh viện gần nhất.

***


Đến khi Minh Ngữ Đồng và Minh Ngữ Tiền biết được chuyện này, Minh Tư Liên đã được chuyển vào bệnh viện Sở Thiên. Bởi vì bệnh viện đầu tiên nói đôi chân này của Minh Tư Liên sau này không dùng được nữa, Phương Thiên An lập tức báo cho Minh Tịnh Thủy. Minh Tịnh Thủy bỏ lại hết công việc, đi đến gặp Phương Thiên An. Ông ta không tin trình độ của bệnh viện đó, dứt khoát chuyển Minh Tư Liên đến bệnh viện Sở Thiên. Nhưng không ngờ bệnh viện Sở Thiên cũng đưa ra kết luận y như vậy.

Vốn dĩ Minh Tịnh Thủy có lẽ sẽ dốc hết sức lực, muốn nghĩ cách chữa khỏi cho Minh Tư Liên. Nhưng trên đường đến bệnh viện, Phương Thiên An đã kể chuyện hai mẹ con bà ta vừa gặp phải cho Minh Tịnh Thủy nghe. Minh Tịnh Thủy liền từ bỏ ý định đó.

Đối với một kẻ vô ơn như vậy, nếu thật sự có dốc hết sức lực, thậm chí khuynh gia bại sản chữa trị khỏi cho cô ta, cô ta cũng sẽ không biết ơn, không biết khi nào sẽ cắn ngược lại bọn họ. Khi nghe thấy cô ta lại vì bản thân mình mà đẩy Phương Thiên An vào chỗ chết, Minh Tịnh Thủy tức đến mức chỉ mong chưa từng sinh ra đứa con gái này.

“Em nói hay lắm! Cho dù em không nói, anh cũng sẽ không nhận lại nó nữa. Nếu chân nó đã không chữa khỏi thì đừng chữa nữa, cũng không cần tốn kém ở lại bệnh viện Sở Thiên. Tiền phòng bệnh ở đó rất đắt, tiêu tiền cho nó là lãng phí. Tìm một viện điều dưỡng, cho nó nghỉ ngơi ở đó. Nếu như thông qua điều dưỡng và vật lý trị liệu mà chân nó hồi phục thì đó là may mắn của nó.”

Còn về Mạnh Trạch Đình, ông ta không hề có ý muốn báo thù anh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận