Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Mộc Thu Tử nhỏ giọng nói: “Tại sao từ đầu đến cuối Minh Ngữ Đồng cũng chưa giới thiệu vậy? Người này chắc không phải loại đẹp mã nhưng bất tài đấy chứ?”

Lời này của Mộc Thu Tử, làm Tôn Giai Thiến cũng phấn chấn hẳn lên. Đúng vậy, nếu không với tình huống của Minh Ngữ Đồng, làm gì có ai thèm tìm cô ta chứ? Vị hôn phu kia của Minh Ngữ Đồng nói không chừng chỉ là kẻ lấy gương mặt đến để dọa người, lại còn ăn bám dựa vào Minh Ngữ Đồng nữa đấy.

“Hay là... đi hỏi một chút đi?” Tôn Giai Thiến đề nghị.

Cát Tĩnh Bồi xì một tiếng, hai người này đúng thật là đầu óc nghĩ đủ loại vấn đề, có mệt không vậy hả?

Cô không nói hai lời, xách túi lên, “Các cô muốn hỏi như thế nào thì tự mà nghĩ cách đi. Tôi phải đi trước đây, Thư Đường, cô có muốn đi cùng tôi không?”

Tần Thư Đường cũng cầm lấy túi của mình, vội vàng gật đầu, “Tôi đi với cô.”

Cát Tĩnh Bồi lại nhìn về phía những người khác nói: “Nếu như sau này còn có hai người kia đi cùng thì các cô không cần gọi chúng tôi nữa đâu. Tam quan không hợp thì không thể nói chuyện với nhau được.”

Nói xong, lập tức đi ra ngoài với Tần Thư Đường.

Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng đi được nửa đường đúng lúc gặp được bốn người đi vào quán cà phê. Hai người thanh niên trong đó còn là nhân viên của Minh Nhật.


“Giám đốc Minh.” Hai người nhân viên kia nhìn thấy Minh Ngữ Đồng, cũng nhìn thấy Phó Dẫn Tu ở bên cạnh cô, lại vội vàng lên tiếng chào hỏi, “Giám đốc Phó.”

Đến lúc Minh Ngữ Đồng và Phó Dẫn Tu đi rồi, đám người Cát Tĩnh Bồi cũng nghe được cách xưng hô của bọn họ. Tôn Giai Thiến quả thật là không ngăn được sự tò mò trong lòng, ngăn hai nhân viên của Minh Nhật lại.

“Vừa nãy các anh gọi người đàn ông bên người Minh Ngữ Đồng kia là Phó giám đốc hả? Anh ta là người của công ty các anh à?”

Hai nhân viên nhìn nhau, có chút khó hiểu nhìn Tôn Giai Thiến, “Xin hỏi cô là…”

“Tôi hỏi anh người đàn ông kia có phải là người của Minh Nhật không, khó trả lời đến thế sao?”

Hai người kia nhìn nhau, không muốn để ý đến Tôn Giai Thiến.

Cũng may Mộc Thu Tử còn có chút lý trí, đi tới chân thành nói: “Người bạn này của tôi tính tình quá mức thẳng thắn, hai vị đừng để ý. Là chúng tôi đường đột, thật sự rất xin lỗi.”

Thấy thái độ của cô ta không tệ, bốn người cũng không so đo nữa.

Mộc Thu Tử lại nói: “Bạn của tôi có quen phó giám đốc của công ty các anh, tôi nhớ phó tổng của công ty các anh không phải là Minh Ngữ Tiền sao? Tại sao hôm nay lại đổi thành người khác vậy?”

“Cái vị Phó kia không phải là phó tổng giám đốc của công ty chúng tôi mà là tổng giám đốc của Tu Kỳ, Phó Dẫn Tu.”

Nghe anh ta nói xong, Tôn Giai Thiến và Mộc Thu Tử kinh hãi.

Vị hôn phu của Minh Minh Ngữ Đồng là Phó Dẫn Tu?

Cái này...

Tại sao Minh Ngữ Đồng lại may mắn như vậy chứ?


Bọn họ vốn còn tưởng cùng lắm chỉ là một tên ăn bám mà thôi!

Không nghĩ rằng đối phương còn là một người có địa vị còn cao hơn nhiều so với Minh gia.

Việc Minh Ngữ Đồng khó có thể mang thai được đối với những người đàn ông khác mà nói có lẽ là một vấn đề lớn, nhưng đối với Phó Dẫn Tu thì không phải là vấn đề gì, vì anh ta đã sớm có con trai rồi.

Hơn nữa, mặc dù con trai của Phó Dẫn Tu chưa từng được đưa ra ánh sáng nhưng mọi người đều biết Phó Dẫn Tu đang bồi dưỡng cậu bé đó thành người thừa kế.

Có lẽ là vì như vậy nên mới muốn ở cùng với Minh Ngữ Đồng chăng?

Để tránh về sau vợ sinh con trai ra cạnh tranh với Phó Cảnh Thời, chi bằng tìm một người không thể sinh con như Minh Ngữ Đồng còn hơn.

Tôn Giai Thiến và Mộc Thu Tử cảm thấy mình đã nhìn ra chân tướng.

Tôn Giai Thiến cắn răng nói: “Từ nhỏ đến lớn, Minh Ngữ Đồng luôn gặp may!”

***

Vừa rời khỏi quán cà phê với Phó Dẫn Tu, Minh Ngữ Đồng đã quên ngay chuyện đám người Tôn Giai Thiến rồi.

“Tại sao buổi trưa anh lại đến tìm em vậy?”


“Đến tìm em ăn cơm.”

“Hôm nay anh không bận à?”

“Bận.”

“Vậy sao anh còn đến đây?”

“Bận nhìn điện thoại di động, nghĩ xem tại sao em vẫn chưa nhắn tin cho anh.”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Nhìn dáng vẻ ai oán của anh, trong đầu Minh Ngữ Đồng lại tưởng tượng dáng vẻ Phó Dẫn Tu ở trong phòng làm việc, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại di động ra nhìn một cái.

Trong lòng tràn đầy mong đợi nhìn điện thoại di động, rồi lại thất vọng phát hiện cô vẫn chưa nhắn tin đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận