Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Lúc này cô mới kéo tay về rồi lại nhích đến bên cạnh Minh Ngữ Tiền, tìm kiếm sự bảo vệ theo bản năng để cách xa Tưởng Lộ Liêm.

Minh Ngữ Tiền nhận ra được động tác của cô, trước khi bản thân kịp hiểu rõ thì khóe miệng đã nhếch lên. Anh lại cầm cổ tay của Nghê Nhã Lâm kéo cô đi về phía sau của mình.

Động tác của hai người ăn ý như vậy làm Tưởng Lộ Liêm sửng sốt thêm lần nữa, bước chân cũng dừng lại theo. Lúc Nghê Nhã Lâm qua lại với anh ta cũng không ỷ lại, nhu thuận nghe lời như thế. Trong lòng anh ta khẽ động một cái, anh ta cúi đầu che ánh mắt lại rồi đi tới trước mặt Nghê Nhã Lâm.

“Nhã Lâm, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Tưởng Lộ Liêm nói, giọng nói rất dịu dàng.

“Chúng ta có cái gì để nói chứ? Đã chia tay rồi, hơn nữa mới qua lại được có vài ngày, không có tình cảm và kỷ niệm sâu đậm gì, nếu vậy còn có thể nói chuyện gì nữa hả? Tôi cũng không nợ anh cái gì cả đúng không?”

Ngày đó sau khi chia tay với Nghê Nhã Lâm, ngay hôm sau ba mẹ anh ta đã biết được chuyện này. Nghê Nhã Lâm không che giấu người trong nhà, hơn nữa đây vốn không phải là lỗi của cô. Nghê Nhã Lâm lập tức thoải mái nói với người nhà, nói trong lòng Tưởng Lộ Liêm còn có người khác. Tất nhiên ba mẹ của Nghê Nhã Lâm rất không hài lòng. Con gái của bọn họ rất ưu tú, không phải là lốp xe dự bị, Tưởng Lộ Liêm đây là có ý gì vậy hả? Mẹ của Nghê Nhã Lâm lập tức gọi điện thoại đến cho mẹ của Tưởng Lộ Liêm.

Nghê phu nhân không biết người trong lòng Tưởng Lộ Liêm là ai, nhưng bà và Tưởng Thái Lỗ lại biết quá rõ.

Không phải là Minh Ngữ Đồng thì còn ai vào đây nữa?


Nhưng Minh Ngữ Đồng không thể mang thai!

Cho dù có lão tiên sinh Trương Vân Lâm đứng ra làm sáng tỏ nhưng Tưởng phu nhân cho rằng không có lửa thì làm sao có khói.

Tưởng Thái Lộ cũng vô cùng tức giận, yêu cầu Tưởng Lộ Liêm phải đi xin lỗi Nghê Nhã Lâm, cho dù không thể hợp lại thì cũng không được để Nghê gia ghi hận anh ta.

Nhưng lần này gặp lại, suy nghĩ của Tưởng Lộ Liêm đã thay đổi, không chỉ muốn để Nghê gia tha thứ nữa, mà anh ta có chút không muốn buông tay.

“Đúng, chúng ta ở bên nhau không được bao lâu. Ngày đó anh muốn đưa em trở về nhưng lại chậm một bước. Lúc anh đi tới cửa thì thấy em lên xe của cậu Minh.”

Nghê Nhã Lâm chỉ “Ờ” một tiếng.

Tưởng Lộ Liêm nhìn về phía Minh Ngữ Tiền, “Cậu Minh, có thể tránh mặt một chút được không?”


Minh Ngữ Tiền nhướn mày, quay đầu hỏi Nghê Nhã Lâm, “Muốn tôi tránh đi không?”

Nghê Nhã Lâm không chút nghĩ ngợi ôm lấy cánh tay của Minh Ngữ Tiền, “Tránh đi làm cái gì? Không cần phải thế!”

Minh Ngữ Tiền bật cười, ánh mắt nhìn lướt qua cánh tay mình.

“Nhã Lâm…”

“Anh vẫn nên gọi tôi là cô Nghê thì hơn, bây giờ chúng ta không có quan hệ gì cả.”

Tưởng Lộ Liêm bình tĩnh nhìn cô, “Anh vẫn chưa đồng ý chia tay.”

“Tôi không cần có đến sự đồng ý của anh, tôi nói chia tay chính là chia tay. Tưởng Lộ Liêm, trước kia ấn tượng của tôi đối với anh không tệ. Đừng để mình biến thành một kẻ đáng ghét.”

“Anh muốn nói chuyện với em.” Tưởng Lộ Liêm vẫn kiên trì.

“Không cần. Thật sự không có gì để nói hết. Những lời cần nói thì tôi đã sớm nói rất rõ ràng cho anh rồi. Tôi không biết rốt cuộc anh muốn làm gì, lúc tôi qua lại với anh, anh không để tôi vào mắt. Bây giờ chia tay rồi thì anh lại cảm thấy tôi rất tốt à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận