Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chỉ tính sức lực tối qua của anh, vậy bảy năm qua…

Sao anh có thể vượt qua chứ?

“Vậy sau lần này anh phải rút kinh nghiệm.”

“Ừm, ừm, nhất định.” Phó Dẫn Tu liên tiếp gật đầu.

“Vậy nếu em nói không, anh không được bám lấy em đòi hỏi.”

“Được.” Trên gương mặt anh lộ vẻ giằng co.

Một yêu cầu đơn giản biết mấy, biểu cảm của anh lại như sắp lấy mạng vậy, có đáng không chứ?

“Vừa rồi bác sĩ Lạc có đưa thuốc giảm đau đến, em đợi một chút, để anh đi lấy.”


Ở những chỗ Minh Ngữ Đồng không tiện bôi thuốc như sau lưng, anh đều nhẹ nhàng bôi cho cô.

“Em đừng cử động, để anh bôi cho em.”

“Hừm!” Minh Ngữ Đồng tức giận hừ một tiếng nhưng cũng không ngăn cản.

Sau đó, anh lại bế cô lên, lấy một chiếc gối cho cô tựa lưng.

“Hay là để anh mang thức ăn lên đây nhé.” Phó Dẫn Tu đề nghị.

“Cũng được.” Minh Ngữ Đồng không hề do dự, cô nghĩ đến việc còn phải xuống nhà đã đau đầu rồi.

Một lúc sau, Phó Dẫn Tu bê một bát cháo và thức ăn kèm lên. Cũng chỉ là món cháo đơn giản nhưng Minh Ngữ Đồng lại thấy thèm.

Minh Ngữ Đồng ăn cháo, nghe Phó Dẫn Tu nói: “Thím Hoắc đã nói hết với anh rồi.”

Động tác của Minh Ngữ Đồng sững lại, nhìn sang Phó Dẫn Tu.

“Anh biết cũng chính vì vậy nên em mới gặp ác mộng.”

Minh Ngữ Đồng thở dài một tiếng, đặt thìa xuống, “Anh cũng đừng trách thím Hoắc, thím ấy thật lòng lo lắng cho anh, cũng thật lòng muốn tốt cho anh. Tuy chuyện giữa hai chúng ta, người khác kỳ thực không nên can dự. Nhưng xuất phát điểm của thím ấy là sự quan tâm với anh và Tiểu Cảnh Thời. Lần này anh đừng trách thím ấy nhé. Thím Hoắc là một người thông minh, em thấy thím ấy cũng đã biết lỗi rồi, sau này sẽ không như thế nữa đâu.”

“Em đừng lo, anh biết rồi. Tối qua lúc hỏi em chuyện em gặp ác mộng, em cũng không nói sự thật với anh, anh đã biết ý của em. Em muốn bảo vệ thím Hoắc, anh chắc chắn sẽ không làm khác. Lần này tuy anh không truy cứu, nhưng sau này không thể tái diễn. Không thể vì thím ấy tốt với anh và Cảnh Thời, mà để mặc thím ấy vượt quá giới hạn.”

“Em hiểu rồi.” Minh Ngữ Đồng gật đầu.


Ăn xong bát cháo, cuối cùng Minh Ngữ Đồng cũng phát hiện ra điểm kỳ lạ, “Em ngủ đến mấy giờ vậy?”

“Đã là 11:25 trưa rồi.”

“Em đã ngủ lâu vậy sao?” Minh Ngữ Đồng giật mình, vội đặt bát xuống, “Công ty...”

“Anh đã nói với Minh Ngữ Tiền rồi, xin cho em nghỉ một ngày, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi. Bây giờ em vừa cử động đã đau không chịu nổi, đi làm không phải sẽ đau đến chết sao?” Phó Dẫn Tu tiến đến gần, dịu giọng nói, “Hôm nay anh cũng sẽ ở nhà với em.”

Minh Ngữ Đồng liếc nhìn kẻ đầu sỏ này.

Nếu không phải tại anh, cô có đến mức thế này không?

Thế nên anh nói thế cô chẳng cảm thấy cảm động chút nào.

Sau khi Minh Ngữ Đồng ăn xong, Phó Dẫn Tu cũng ăn qua loa một chút.

Minh Ngữ Đồng uể oải, không định xuống giường.


Phó Dẫn Tu đem bát đũa còn lại ra ngoài rồi mới quay trở lại, ngồi xuống giường bên cạnh cô.

“Chuyện thím Hoắc nói với em không rõ ràng lắm. Anh kể cho em nghe đi.”

Phó Dẫn Tu dừng lại một chút, nói: “Cụ thể thím Hoắc đã nói những chuyện gì với em?”

Minh Ngữ Đồng đem những chuyện thím Hoắc đã nói với mình, kể lại một lượt cho Phó Dẫn Tu nghe.

“Thật ra thím Hoắc cũng đã nói gần hết rồi.” Phó Dẫn Tu nói, anh sợ bản thân nói chi tiết quá, Minh Ngữ Đồng lại gặp ác mộng.

“Lúc còn nhỏ anh không có năng lực phán đoán, thế nên không cảm thấy họ có điểm nào không tốt với anh. Tính cách của anh cũng khá lạnh lùng nên cũng cảm thấy không có điểm nào bất thường. Hơn nữa, những người lúc nhỏ anh tiếp xúc cũng không nhiều, đến tuổi nhập học thì vào trường nội bộ dành cho Thorny. Vì thân phận đặc thù của anh nên những đứa trẻ trạc tuổi cũng không dám tiếp cận anh.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận