Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Phó Dẫn Tu nhìn ra sự lo lắng của Minh Tịnh Sơn nhưng lại không có cách nào giải thích rõ được.

“Ba, nếu ba mẹ anh ấy tốt thì anh ấy sẽ không nói ra lời như thế. Bề ngoài anh ấy rất lạnh lùng nhưng lại trọng tình hơn ai hết.” Minh Ngữ Đồng nói, bất luận Minh Tịnh Sơn có tin hay không thì cô cũng phải nói ra, “Chuyện giữa anh ấy và ba mẹ mình, một hai lời không thể nói rõ được.”

Ngoài việc phức tạp thì cô cũng không muốn ở trước mặt người khác chạm đến vết thương của Phó Dẫn Tu.

Phó Dẫn Tu rất kiêu ngạo, cô phải bảo vệ tốt sự kiêu ngạo của anh.

Lí do từ chối này, Minh Tịnh Sơn xem như miễn cưỡng tán đồng. Hơn nữa, còn có Tiểu Cảnh Thời ở đây, dù muốn nói gì cũng không nên nói trước mặt trẻ con. Nhưng nếu thật sự như Minh Ngữ Đồng nói, vậy thì sau này sẽ có không ít phiền phức.

Tiểu Cảnh Thời đang ở trong lòng của Minh lão thái thái, nhìn thấy Chu Thái Lâm dịu dàng nhìn cậu. Cậu lanh lợi chạy đến trước mặt Chu Thái Lâm.

“Bà ngoại.”


Trong không khí gươm súng sẵn sàng, giọng nói đáng yêu của cậu càng trở nên không phù hợp, nhưng nhờ đó lại làm sưởi ấm bầu không khí trong phòng.

Chu Thái Lâm ôm cậu vào lòng, vừa vuốt tóc mái mềm mại của cậu vừa mỉm cười quan sát vóc dáng của cậu. Đối với chuyện của Minh Ngữ Đồng và Phó Dẫn Tu, bà cũng lo lắng giống như Minh Tịnh Sơn. Bà có thể hiểu được lòng của Minh Ngữ Đồng, dù cho tương lai có khó khăn, nhưng vì người đàn ông cô yêu, vì con trai của cô, cô cũng sẽ cắn răng đón nhận thử thách.

Bà cũng không muốn hôn nhân của Minh Ngữ Đồng có khó khăn, nhưng cũng không nhẫn tâm chia cắt cả nhà của Minh Ngữ Đồng như vậy.

Chu Thái Lâm bất đắc dĩ thở dài, lại nhìn sang Tiểu Cảnh Thời. Tiểu Cảnh Thời nhẹ nhàng lắc lắc cổ áo Chu Thái Lâm, im lặng cầu xin. Ánh mắt trẻ thơ trong veo lấp lánh, mang theo buồn bã và sốt ruột.

Minh Tịnh Sơn cúi đầu nhìn, Chu Thái Lâm lắc đầu nhẹ nhàng với ông. Tuy không muốn nhìn thấy Phó Dẫn Tu, nhưng đối với cháu ngoại của mình, ông thật sự không nỡ.

Minh Tịnh Sơn không cam tâm thở dài, lại nói với Minh Ngữ Đồng: “Con đã quyết định rồi thì sau này gặp phải khó khăn đừng có hối hận.”

Minh Ngữ Đồng trầm mặc, không nói gì.

“Con sẽ không khiến cô ấy hối hận đâu.” Phó Dẫn Tu lập tức nói, “Cũng sẽ không khiến mọi người hối hận vì đã đồng ý.”

“Hiện giờ nói gì cũng vô dụng, để xem sau này thế nào đi.” Minh Tịnh Sơn lạnh lùng nói.

Tuy người của Minh gia không hài lòng về anh, nhưng tốt xấu gì cũng xem như đã đồng ý chuyện hôn sự của anh và Minh Ngữ Đồng, Phó Dẫn Tu đã rất mãn nguyện.

“Ông nội bà nội, ba mẹ, chú thím, mọi người yên tâm, con tuyệt đối sẽ không để mọi người thất vọng vì quyết định hôm nay.” Phó Dẫn Tu nắm lấy tay Minh Ngữ Đồng.


Minh lão thái thái đằng hắng, nói: “Tuy mọi người đã đồng ý nhưng chuyện đăng ký kết hôn cũng không nên vội vàng như vậy chứ? Bà nghe nói Ngữ Đồng đã dọn đến sống cùng hai ba con rồi?”

“Vâng.” Phó Dẫn Tu gật đầu.

“Haiz, ngồi xuống đi rồi nói.” Minh lão thái thái giơ tay ra hiệu.

Hiện giờ được Minh lão thái thái cho phép, hai người lại ngồi xuống.

“Nếu đã sống chung rồi thì không cần vội, cứ xem sống chung thế nào đã.” Minh lão thái thái nói, “Lỡ có chỗ nào không hợp, dù có hối hận cũng không phiền phức đúng không?”

“Sẽ không hối hận đâu ạ!” Phó Dẫn Tu vội nói.

Minh lão thái thái: “...”

“Đúng vậy, phải cho con và ba thân phận chứ.” Tiểu Cảnh Thời từ trong lòng Chu Thái Lâm thò đầu ra, “Dù sao cả nhà con cũng ở chung rồi, đăng ký kết hôn cũng chẳng có vấn đề gì! Ba nhất định sẽ đối xử tốt với Đồng Đồng, con sẽ ở bên cạnh giám sát.”


Minh lão thái thái liếc nhìn Chu Thái Lâm, Chu Thái Lâm lập tức hiểu ý.

“Đi, bà ngoại dẫn con ra ngoài chơi, mua quà cho con.”

“Con có quà nữa sao?” Tiểu Cảnh Thời ngạc nhiên.

“Trước đó không chắc con có đến hay không nên đã chuẩn bị sẵn quà cho con, nếu con không đến thì sẽ bảo ba con mang về.” Chu Thái Lâm vừa dẫn Tiểu Cảnh Thời đi vừa giải thích.

Minh lão thái thái và Chu Thái Lâm dỗ Tiểu Cảnh Thời đi đến phòng khách, đem quà đã chuẩn bị tặng cho cậu. Tiểu Cảnh Thời nhìn món quà, nhưng không hề mở ra tại chỗ.

Minh lão thái thái và Chu Thái Lâm ngày càng thích cậu hơn, “Con không định mở ra xem mình có thích không sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận