Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Tiểu Cảnh Thời trong lòng vẫn rất hiếu kỳ, lập tức hỏi: “Con mở được không?”

“Đương nhiên rồi, mọi người cũng rất hiếu kỳ, không biết con có thích món quà này không.” Chu Thái Lâm mỉm cười nói.

Tiểu Cảnh Thời xé hộp quà ra, lộ ra gói quà bên trong, là một bộ máy chơi game điều khiến không dây. Máy chơi game này Tiểu Cảnh Thời cũng có, nhưng là mẫu cũ đời trước. Không ngờ bây giờ lại được nhận món quà này, Tiểu Cảnh Thời cực kỳ hào hứng.

“Cảm ơn bà cố, cảm ơn bà ngoại.”

Người nhận được quà cảm thấy hào hứng, thật lòng thấy thích, người tặng cũng rất vui.

Minh lão thái thái lúc này hỏi: “Cảnh Thời, mấy năm nay con luôn sống với ba à?”

Tiểu Cảnh Thời gật đầu, “Vâng ạ.”

Tiểu Cảnh Thời thông minh, hiểu ý của Minh lão thái thái, chủ động giải thích, “Khi ba có công việc không thể không đi, trong nhà sẽ có thím Hoắc và Giáp ba, Giáp bốn chăm sóc cho con, thỉnh thoảng ông bà nội sẽ đến thăm con.”


“Khi ba con ở nhà, bọn họ không đến thăm con sao?” Chu Thái Lâm hỏi.

Tiểu Cảnh Thời gật đầu, “Vì ba không cho phép. Ông bà nội… cũng không thích lắm.”

Trong lòng hai người họ đã hiểu, xem ra mối quan hệ giữa Phó Dẫn Tu và ba mẹ anh thật sự không tốt.

“Giáp ba và Giáp bốn sẽ cố gắng để con tránh gặp mặt ông bà nội, nhưng có lúc bọn họ sẽ không dám ngăn cản quá mức, bởi nếu làm thế ông bà nội sẽ mắng họ. Con hơi sợ ông bà nội. Mỗi lần bọn họ gặp con đều nói là mẹ không cần con nữa.”

“Sao lại vậy chứ?” Minh lão thái thái tức giận.

Ở trước mặt trẻ con nói mẹ của nó không cần nó nữa, tâm địa thật độc ác!

Hai người đấy xấu xa đến đâu họ không quan tâm, nhưng chẳng lẽ hai người đó chưa từng nghĩ tới những lời đó sẽ khiến Tiểu Cảnh Thời ám ảnh thế nào sao? Khiến con trẻ từ nhỏ đã cảm thấy mình bị mẹ bỏ rơi, mẹ không cần mình, muốn con trẻ suy nghĩ thế nào đây?

Minh lão thái thái trầm mặc thở dài.

Một mặt thương xót cho Tiểu Cảnh Thời, mặt khác có chút do dự, họ đồng ý cho chuyện của Minh Ngữ Đồng và Phó Dẫn Tu rốt cuộc là đúng hay sai.

Có ông bà nội phiền phức như vậy, ngày tháng nhất định sẽ không bình yên.

Đồng ý liệu có phải là đang hại Minh Ngữ Đồng không?

“Bà cố, bà ngoại, hai người không cần lo lắng, có ba ở đó bọn sẽ không dám làm gì đâu. Hai người xem con vẫn khỏe này. Con chưa từng tin lời của ông bà nội, thím Hoắc có nói với con, phải chính mắt thấy mới là sự thật. Con luôn nỗ lực đi tìm mẹ, cuối cùng cũng tìm được rồi.”

Đứa trẻ này thật đáng thương, tuổi còn nhỏ, đáng ra vẫn nên được ở trong vòng tay của mẹ thế nhưng lại không được. Từ nhỏ đã nghe lời gièm pha của ông bà nội, nhưng vẫn không thay đổi suy nghĩ, một lòng đi tìm mẹ. Bọn họ sao có thể nhẫn tâm chia cắt hai mẹ con họ chứ?


“Mấy năm nay ba rất bận, chỉ có con ở cùng ba.” Tiểu Cảnh Thời nói.

Chu Thái Lâm mắt sáng rỡ, “Con chưa từng gặp dì nào khác sao?”

Tiểu Cảnh Thời lắc đầu, “Ba không thích, ba rất lạnh lùng, không hòa nhã với người khác. Dù có dì nào đó thích ba thì cũng bị ba dọa chạy mất.”

Lời này nói ra khiến cho đầu óc Chu Thái Lâm và Minh lão thái thái trực tiếp xuất hiện hình ảnh rất sống động.

“Bà cố, bà ngoại, con và ba sẽ bảo vệ Đồng Đồng, mọi người đừng chia cắt gia đình con, có được không?” Tiểu Cảnh Thời bỏ máy chơi game trên tay xuống, mặt đáng thương cầu xin.

Minh lão thái thái và Chu Thái Lâm sao có thể bỏ mặc dáng vẻ đáng thương của Tiểu Cảnh Thời, lập tức gật đầu.

Phó Dẫn Tu được mời ở lại ăn cơm.

Phó Dẫn Tu nói cũng rất có lý, hiện giờ bọn họ đã như vậy, con cũng có rồi, chỉ bằng cứ đăng ký kết hôn cho quang minh chính đại. Nếu không cứ tiếp tục thế này cũng không tốt lắm.

Vì thế, trưởng bối Minh gia tuy không cam tâm nhưng cũng mặc định chuyện ngày mai Minh Ngữ Đồng và Phó Dẫn Tu sẽ đi đăng ký kết hôn.


Được trưởng bối đồng ý, Phó Dẫn Tu rất vui vẻ.

Minh Tịnh Sơn và Minh Ngữ Tiền cảm thấy Minh Ngữ Đồng bị Phó Dẫn Tu cướp đi, trong lòng thấy không vui nên liên tục ép rượu Phó Dẫn Tu. Phó Dẫn Tu bình thường rất ít uống rượu, cũng không ai dám ép anh uống. Vì thế tửu lượng của anh rất kém.

Minh Ngữ Đồng bất đắc dĩ, “Ba, Ngữ Tiền, hai người nhẹ tay chút thôi, lát nữa con phải đưa anh ấy về đấy.”

Minh Tịnh Sơn lúc này đã uống đến mức đầu óc xoay tròn, trước mặt một màn lờ mờ.

“Tửu lượng của nó tệ quá, mới uống có một chút mà không chịu được rồi.”

Minh Ngữ Đồng đành chịu, Minh Tịnh Sơn rõ ràng là đang trừng mắt nói nhảm.

“Không về được thì cứ ngủ lại đây.” Minh lão thái thái nói, “Tránh được việc ha đứa trở về vất vả.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận