Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

“Lập tức thông báo người ở thành phố X, bảo họ theo dõi sân bay, xem ông ta chuẩn bị đi đâu.”

“Vâng.”

“Thành phố X?” Biên Đạo Nhân do dự một chút.

“Có manh mối?” Phó Dẫn Tu liền hỏi.

Biên Đạo Nhân không nói gì, bước đến phía trước một chiếc máy tính. Ông nhập một chuỗi lệnh dài, trên màn hình lớn của máy tính xuất hiện một chiếc xe không bắt mắt lắm. Phóng to bức ảnh, tài xế của chiếc xe đó là một người đàn ông. Biên Đạo Nhân ghi lại biển số của chiếc xe đó.

Sau đó lại nhập biển số xe và một loạt mệnh lệnh khác, máy tính lập tức gửi phản hồi về hành trình của chiếc xe này. Cuối cùng chiếc xe dừng lại tại thành phố X.

Trái tim của Phó Dẫn Tu như dâng lên đến tận não.

Chiếc xe này…

Biên Đạo Nhân điều chỉnh đến điểm cuối cùng chiếc xe này xuất hiện, đó là trên một con đường thuộc thành phố X. Sau đó, bỗng nhiên không có dấu vết nữa. Máy tính cũng không đưa thêm thông tin gì khác về tuyến đường.


Biên Đạo Nhân suy nghĩ một lúc, nói: “Rất có thể mục tiêu cuối cùng của chiếc xe này chính là vùng lân cận ở thành phố X, thế nên mới không xuất hiện thêm những tuyến đường khác.”

Biên Đạo Nhân nhường chỗ để thuộc hạ của mình vào làm việc, lệnh cho anh ta mở ra bản đồ xung quanh thành phố X.

“Ở đây, ở đây, và cả ở đây.” Biên Đạo Nhân chỉ vào ba điểm, “Ba nơi này là những thôn làng lạc hậu xung quanh thành phố X. Liên lạc giữa họ và thế giới bên ngoài không nhiều. Không thể nói là hoàn toàn khép kín, nhưng vì những nhân tố địa thế, giao thông… nên những nơi này vẫn khá lạc hậu. Hơn nữa, nếu đi theo hướng này, không thể từ chỗ này đi đến Dương Thành bên cạnh thành phố X, bắt buộc phải vòng qua con đường này. Vậy mục đích của nó chỉ có thể là khu vực này.” Một tay Biên Đạo Nhân khoanh tròn khu vực cao nguyên.

“Chia ra tìm!” Phó Dẫn Tu nói, “Chuẩn bị máy bay, lập tức xuất phát.”

Nếu thật sự ở đó… Đồng Đồng, đợi anh!

“Tôi cũng đi.” Minh Ngữ Tiền nói.

Phó Dẫn Tu gật đầu.

Tiểu Cảnh Thời ôm chặt chân của Phó Dẫn Tu, ngẩng đầu, giương đôi mắt tội nghiệp nói: “Ba.”

“Con nghe lời đi, lần này còn chưa biết phải đối mặt với những gì. Không thể chăm sóc cho con được.”

“Con muốn đi tìm Đồng Đồng, con sẽ ngoan ngoãn, không chạy lung tung. Ba, ba cho con đi cùng đi!”

“Tôi sẽ trông chừng thằng bé.” Minh Ngữ Tiền nói, “Dù sao nếu thật sự phải ra tay, tôi cũng không giúp gì được gì.”

“Ba?”

Phó Dẫn Tu hít thật sâu một hơi, nói: “Được rồi.”

“Ông chủ, máy bay đã chuẩn bị xong.” Giáp hai nói.


“Đi thôi.” Phó Dẫn Tu hạ lệnh một tiếng, tất cả mọi người liền lập tức đi tập hợp.

***

Minh Ngữ Đồng nghỉ ngơi trong nhà, Chung Thúy Chi đã đưa Phúc Bảo đi làm. Lúc này vườn nhà cũng chẳng có thu hoạch gì. Bọn họ đến phân xưởng bóc hạt óc chó.

Một mình Minh Ngữ Đồng ở trong nhà, bên ngoài gió lạnh thổi vù vù, Chung Thúy Chi đã giúp cô nhóm một bếp than trong phòng. Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Minh Ngữ Đồng cứ tưởng là Chung Thúy Chi trở về. Tiếp đó, cửa mở ra.

Minh Ngữ Đồng mỉm cười nhìn sang, nhưng gương mặt liền lập tức đông cứng. Người đến là Hà Nhược Di. Cô ta đứng ngược sáng chặn hơn một nửa cánh cửa, chỉ soi một cái bóng dài trên sàn nên Minh Ngữ Đồng không nhìn rõ biểu cảm của cô ta.

“Tôi vẫn luôn hiếu kỳ, nếu cô đã bắt tôi, sao có thể vứt tôi ở một nơi như vậy. Chủ nhân của ngôi nhà này là người tốt, sẽ không làm hại tôi. Tôi còn đang nghĩ, có lẽ trên đường cô đã gặp phải chuyện gì đó, thế nên mới không thể không vứt tôi lại đây. Bây giờ xem ra không phải.”

Cô rất bình tĩnh, nhìn thấy Hà Nhược Di thì không hề kinh ngạc, cũng không hoảng sợ, càng không ảo tưởng cho rằng Hà Nhược Di sẽ thả cô đi.

Hà Nhược Di liếc nhìn cô, thấy trên người Minh Ngữ Đồng đang mặc một chiếc áo bông buồn cười. Nhưng dáng vẻ của cô vẫn lạnh lùng tự kiềm chế, cho dù đang dưỡng thương nhưng vẫn có thể ngồi trên giường rất đoan trang. Rõ ràng chỉ là chiếc giường đất xấu xí, dáng vẻ cô ta vẫn rất điềm tĩnh cao quý, cứ như đang ngồi trên một chiếc giường tinh xảo xinh đẹp vậy.

“Đưa cô đến đây, đương nhiên là vì nơi này không dễ tìm. Với năng lực của Thorny, chỉ cần nơi nào có mạng, họ đều có thể tìm ra. Mà nơi này lại vừa khéo là một nơi rất tốt, không có đường sá, không có camera, không có mạng, cách thành phố B không xa không gần. Đi quá xa cũng sẽ cho Phó Dẫn Tu đủ thời gian để ngăn bọn tôi lại, tìm ra cô. Cô xem bây giờ, không phải cả Phó Dẫn Tu cũng không có manh mối, không có cách nào sao?”

Hà Nhược Di vừa mở miệng đã làm Minh Ngữ Đồng giật mình.


“Giọng nói của cô…”

Dường như mỗi một chữ cô ta nói ra đều phải chịu một sự đau đớn cực lớn vậy.

Minh Ngữ Đồng vừa hỏi xong, Hà Nhược Di đột nhiên trở nên dữ tợn sải bước tiến đến, giơ tay túm lấy quần áo của Minh Ngữ Đồng, xách cô lên cao. Chân của Minh Ngữ Đồng không dám dùng sức, hai tay vốn không có chỗ bám, bị Hà Nhược Di nhấc lên như vậy thì vô cùng khó chịu.

Thấy dáng vẻ xinh đẹp của Minh Ngữ Đồng cuối cùng trở nên nhếch nhác, Hà Nhược Di lạnh lùng nhếch mép.

“Cô nói giọng của tôi thế nào? Nhờ phúc của cô, Phó Dẫn Tu cho người ép tôi uống thuốc câm, lại nhốt tôi vào trại giam. Cũng may tôi đã nôn ra được một ít, lại được ngài Phó cứu đi. Cho dù đã tìm bác sĩ chữa trị cho tôi những vì đã bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất nên giọng của tôi mãi mãi sẽ như vậy.”

Đôi môi Hà Nhược Di co rúm lại, giống như mắc phải một căn bệnh nào đó, vừa hung hăng vừa đáng sợ.

“Cô giọng nói của tôi rất khó nghe, phải không? Nghe liền cảm thấy khó chịu, phải không? Nhưng còn tôi thì sao? Tôi còn khó chịu hơn cô gấp trăm vạn lần!”

“Cô chẳng qua chỉ nghe một chút thôi. Còn người phát ra nó thì sao? Giọng nói vốn dĩ của tôi hay như vậy, nhưng bây giờ lại giống như một quái vật! Người khác cảm thấy giọng nói của tôi rất khó nghe, không cho tôi mở miệng. Tôi có thể nói chuyện, nhưng lại sống như một người câm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận