Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Minh Ngữ Đồng nhíu mày, ông ta túm quá chặt, da đầu cô cứ như sắp bị xé rách vậy.

“Cô xem thường tôi?” Phó Nhân Kiệt càng kéo mạnh tóc cô hơn, cúi đầu tiến sát đến gần, “Cô dựa vào cái gì mà xem thường tôi? Cô cũng xứng sao! Cô đến cả Phó Dẫn Tu cũng không xứng, cô xứng để xem thường tôi sao?”

“Tôi xem thường ông đấy, ngay cả một chút bản lĩnh ông cũng không có, chỉ biết tự cho là đúng. Nếu ông tài giỏi, sao Thorny không còn nằm trong tay ông chứ? Vậy mà ông còn mặt mũi ở đây diễu võ dương oai với tôi. Rõ ràng ông không tài giỏi như anh ấy, lại chỉ biết đố kỵ hãm hại. Những bản lĩnh khác của ông không giỏi, duy chỉ có bản lĩnh đố kỵ là nhất nhì, điểm này Phó Dẫn Tu cả đời cũng không thể đuổi kịp ông.”

“Câm miệng!” Phó Nhân Kiệt tức giận quát, đôi mắt trừng to. Dáng vẻ này của ông ta vô cùng đáng sợ.

“Thế nào? Lời thật lòng không nghe nổi sao?”

“Bốp!” Phó Nhân Kiệt giơ tay, giáng tiếp một cú tát xuống.

Mặt Minh Ngữ Đồng bị đánh đến sưng lên, khóe môi còn bị rách đến tóe máu. Cô ngã xuống nhưng mái tóc vẫn đang bị cánh tay của Phó Nhân Kiệt giữ chặt, sau đó lại kéo cô trở về.


Phó Nhân Kiệt cúi đầu áp lại gần, một tay đặt trên bụng dưới của cô. Lòng bàn tay ấm nóng nhưng lại khiến Minh Ngữ Đồng rùng mình, như đang có một con rắn độc bò trên đó.

“Tôi nghe nói, cô không thể sinh con nữa.”

Minh Ngữ Đồng nghiến chặt răng.

Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, Phó Nhân Kiệt lại đột nhiên mỉm cười.

“Vừa rồi không phải to gan lắm sao? Bây giờ biết sợ rồi à?” Cánh tay Phó Nhân Kiệt đặt trên bụng dưới của cô rời đi. Một tay kéo mái tóc của cô, một tay siết chặt cằm của cô.

“Vốn dĩ, tôi còn định để cô mang thai đứa con của tôi.” Phó Nhân Kiệt khẽ nói.

Cảm giác buồn nôn trong người Minh Ngữ Đồng dâng lên, muốn vùng vẫy khỏi cánh tay của Phó Nhân Kiệt đang siết chặt cằm mình nhưng không được.

“Để vợ của con trai sinh đứa con của tôi ra, cô nói xem Phó Dẫn Tu sẽ có phản ứng gì?”

“Đồ kinh tởm! Biến thái!” Minh Ngữ Đồng mắng, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Vừa rồi từ lúc nghe ông ta nói những lời đó, Minh Ngữ Đồng biết Phó Nhân Kiệt vốn không có chút nhân tính nào. Có thể hại chết con trai mình, bắt cóc con dâu mình, trong lòng ông ta làm gì có luân thường đạo đức gì nữa chứ?

Nhưng chính vì như vậy, Minh Ngữ Đồng mới sợ hãi. Bởi vì chuyện gì ông ta cũng có thể làm ra. Cô thà chết chứ không để ông ta thực hiện được!


“Mắng hay lắm, tôi chính là như thế. Có thể làm các người cảm thấy kinh tởm, tôi rất vui!”

“Ông thả tôi ta!”

Cánh tay kéo tóc cô của Phó Nhân Kiệt buông ra, tiến đến nắm lấy cổ tay cô, “Cho dù cô không thể sinh con cho tôi, nhưng cô thử nói xem, sau khi bị tôi chạm vào, Phó Dẫn Tu có còn cần cô nữa không?”

Minh Ngữ Đồng run bần bật, Phó Nhân Kiệt nói tiếp: “Tôi biết nó xem thường tôi, chán ghét tôi, những thứ tôi từng chạm vào, nó nhất định sẽ không thèm để mắt tới. Cho dù nó có yêu cô đến mấy, tôi không tin người tôi đã chạm vào, nó sẽ không cảm thấy kinh tởm. E rằng sau này chỉ cần nhìn thấy cô nó cũng sẽ buồn nôn. Nó trông thì có vẻ nặng tình lắm, nhưng thực tế cũng giống như tôi thôi, đều là những kẻ bạc tình.”

“Đừng lấy Phó Dẫn Tu ra so sánh với ông! Ông không xứng!”

“Bốp!” Phó Nhân Kiệt lại giáng một cái tát xuống.

“Tôi không xứng? Cô thật sự cho rằng nó có bao nhiêu tình bao nhiêu nghĩa chứ? Cho rằng qua bảy năm, nó luôn chung tình với cô sao? Cô cứ xem như nó là một người nặng tình, và xem thử người chồng nặng tình này có còn đụng đến cô nữa không.”

“Ha!” Minh Ngữ Đồng cười lạnh một tiếng, chỉ có điều dáng vẻ đó lại vô cùng thê thảm.


“Cô cười cái gì?”

“Tôi cười bởi vì bất luận rốt cuộc anh ấy có vì thế mà chán ghét tôi không, tôi đều sẽ không biết.”

“Cô có ý gì?”

Khóe môi Minh Ngữ Đồng để lộ nụ cười châm biếm.

Phó Nhân Kiệt đã quá đắc ý, mải nói nhưng lại không để ý đến động tác của Minh Ngữ Đồng. Hoặc là ông ta quá tự phụ, từ tận đáy lòng xem thường cô, cảm thấy cô vốn không thể giở trò gì. Ông ta không biết dưới đệm của cô còn giấu một cái kéo. Chiếc kéo này là cô mượn của Chung Thúy Chi. Cây kéo này nếu không thể làm đối phương bị thương, vậy cô sẽ dùng nó để làm mình bị thương, không để chúng có cơ hội lấy cô ra làm tổn hại Phó Dẫn Tu.

Lúc bị Phó Nhân Kiệt bắt, cô đã nghĩ kỹ rồi. Sau đó, khi nghe mục đích của ông ta, cô càng kiên định với suy nghĩ của mình. Cô không phải đối thủ của Phó Nhân Kiệt, nhưng cô vẫn muốn cược một ván, nhanh chóng đâm thẳng vào cổ ông ta, xem có thể đâm chết ông ta không. Giết người, cô chắc chắn sẽ phải trả giá, nhưng dù sao vẫn tốt hơn bị ông ta làm nhục. Cô không biết sau chuyện này Phó Dẫn Tu sẽ có thái độ thế nào với cô. Phó Nhân Kiệt chung quy vẫn là ba ruột của anh. Tình cảm của hai người tuy không sâu đậm, nhưng Phó Dẫn Tu thật sự có thể chấp nhận chuyện cô giết ba ruột của mình, mà trong lòng không có bất kỳ khúc mắc gì sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận