Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Trên tay Phó Nhân Kiệt vẫn còn đang băng bó một lớp băng gạc dày, đến bây giờ vẫn đau âm ỉ. Nhìn thấy người bước vào là Phó Dẫn Tu, lửa giận trong lòng Phó Nhân Kiệt liền dâng lên.

“Phó Dẫn Tu, cuối cùng mày cũng chịu xuất hiện rồi!” Phó Nhân Kiệt vung cánh tay đang bị thương của ông ta về phía Phó Dẫn Tu, “Đồ nghiệt tử!”

Giáp năm và Giáp sáu sau lưng liền tiến đến, một trái một phải khống chế Phó Nhân Kiệt. Trước đây Phó Nhân Kiệt cũng từng được huấn luyện, nhưng trên thực tế ông ta vốn không được huấn luyện dưới tư cách là người thừa kế của Thorny. Vì người thừa kế ban đầu là Phó Anh Kiệt. Phó Anh Kiệt đã tiếp nhận tất cả huấn luyện của người thừa kế. Còn Phó Nhân Kiệt chỉ tiếp nhận huấn luyện thông thường. Cho dù lúc Phó Nhân Kiệt ở thời kỳ hưng thịnh nhất, cũng không phải là đối thủ của Phó Dẫn Tu. Bây giờ ông ta đã có tuổi, tay phải còn bị thương, sao có thể địch lại Giáp năm và Giáp sáu đồng thời ra tay chứ. Chẳng mấy chốc, ông ta đã bị hai người họ trói vào ghế, không thể cử động.

“Nghiệt tử, súc sinh! Mày muốn làm gì?” Phó Nhân Kiệt ra sức vùng vẫy.

Sớm biết thế này, ban đầu lúc nó còn là một đứa bé, ông ta nên giết nó đi! Ông ta không nên nghe lời lão già đó để lại nghiệt chủng này!


Sau khi Phó Anh Kiệt chết, lão già đó đã uy hiếp ông ta, nói nếu ông ta muốn làm người thừa kế Thorny thì phải đem Phó Dẫn Tu lúc đó vẫn còn là một đứa bé sơ sinh, lập thành người thừa kế của ông ta. Bằng không, lão già đó sẽ không giao Thorny lại cho ông ta. Ngay từ ban đầu lão già đó chỉ xem trọng Phó Anh Kiệt. Ông ta không thể sánh kịp với Phó Anh Kiệt, mãi mãi chỉ sống trong bóng tối. Nhưng Phó Anh Kiệt không thể ngờ có một ngày sẽ chết trong tay cậu em trai mà trong mắt mọi người mãi mãi không thể sánh bằng ông.

Đây là việc vĩ đại nhất mà Phó Nhân Kiệt từng làm trong cả đời này.

Dù sau đó lão già kia cũng biết là do ông ta giết Phó Anh Kiệt, giận đến trúng gió phải nhập viện, nhưng rốt cuộc vẫn không thể làm gì ông ta. Lão già đó dù sao cũng chỉ có hai người con trai. Phó Anh Kiệt chết rồi, chỉ còn lại một mình ông ta. Thorny không giao cho ông ta, thì còn có thể giao cho ai chứ?

Chỉ không ngờ Phó Anh Kiệt còn để lại một nghiệt chủng, chính là Phó Dẫn Tu. Đứa bé còn đỏ hỏn vừa mới chào đời, yếu ớt như vậy, ông ta chỉ cần một tay là có thể bóp chết nó. Nhưng lão già đó lại quay sang bảo vệ Phó Dẫn Tu. Hơn nữa, còn ép Phó Nhân Kiệt tiếp nhận Phó Dẫn Tu, để cho Phó Dẫn Tu trở thành con trai trưởng của Phó Nhân Kiệt. Hơn nữa, chỉ cần Phó Nhân Kiệt không sinh được con, Phó Dẫn Tu sẽ là người thừa kế duy nhất. Thậm chí Phó Nhân Kiệt còn nghi ngờ, nhiều năm như vậy, bất luận ông ta cùng với Đổng Thu Thực hay cùng mấy cô nhân tình bên ngoài, mãi vẫn không thể sinh được con, có phải lão già đó đã giở trò gì với ông ta không. Nhưng ông ta còn chưa kịp trở về hỏi rõ thì lão già đó sớm đã chết rồi.

Trước khi lão già đó chết, dường như sợ ông ta làm gì Phó Dẫn Tu nên đã đưa Phó Dẫn Tu vào trong Thorny, trong đó có rất nhiều thuộc hạ trung thành cũ, còn có một tổ chức bí mật của riêng lão ta. Thế nên lúc Phó Nhân Kiệt lên làm thủ lĩnh của Thorny, ông ta vốn không hề biết đến sự tồn tại của tổ chức bí mật này.

Mãi về sau, Phó Dẫn Tu đến tuổi có thể chấp hành nhiệm vụ. Vì có sự can thiệp của ông ta, Phó Dẫn Tu suýt chút nữa đã bỏ mạng lúc thi hành nhiệm vụ, tổ chức bí mật này đã ra tay cứu Phó Dẫn Tu. Bấy giờ ông ta mới biết, lão già đó còn để lại một cánh tay như vậy. Cộng thêm sự bảo vệ của mấy lão già trong Thorny, Phó Dẫn Tu tuy nhiều lần bị ông ta hãm hại nhưng luôn có thể hóa hung thành cát, hơn nữa địa vị trong Thorny cũng ngày càng vững vàng hơn.

Khó khăn lắm ông ta mới cướp lại mọi thứ từ tay Phó Anh Kiệt, sao có thể dễ dàng trả lại cho con trai của Phó Anh Kiệt chứ? Con trai của Phó Anh Kiệt cũng đáng ghét hệt như hắn ta! Đặc biệt sau khi Phó Dẫn Tu lớn lên càng ngày càng giống Phó Anh Kiệt.


Ông ta đã giết chết ba mẹ của Phó Dẫn Tu, bây giờ bản thân lại rơi vào tay Phó Dẫn Tu, đúng là buồn cười!

Nhưng Phó Dẫn Tu đã lớn như vậy rồi, từ đầu đến cuối vẫn không biết, ba mẹ ruột của nó đều đã chết, hơn nữa còn chết trong tay ông ta, nhiều năm qua còn gọi kẻ thù giết chết ba mẹ mình là ba. Nghĩ đến điều này, ông ta liền cảm thấy rất sảng khoái!

Trên mặt Phó Nhân Kiệt vừa mang vẻ vừa tức giận vừa đắc ý, ngũ quan vặn vẹo, làm cho người khác thật sự không tài nào đoán được ông ta đang nghĩ gì.

“Phó Dẫn Tu, tốt nhất mày nên thả tao ra!”

Trong lúc kích động, ông ta nhất thời quên mất sợi xích sắt trên tay mình có khả năng sát thương thế nào, hai tay đột nhiên nhấc lên. Đường viền sắc như dao bên trong xích sắt cắt sâu vào cổ tay ông ta.


“Aaa!” Phó Nhân Kiệt đau đến run cầm cập.

Lúc này ông ta mới không dám cử động nữa, cũng không có cách nào tháo phần xích sắt trên tay xuống.

Giáp hai liền gọi bác sĩ đến.

Để đề phòng Phó Nhân Kiệt giở trò, trước khi cho bác sĩ vào chữa trị cho ông ta, còn trói hai tay hai chân ông ta cố định vào tay vịn và chân ghế. Sau khi xác định ông ta hoàn toàn không thể cử động, bác sĩ bảo Giáp sáu đứng bên cạnh nâng xích sắt lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận