Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Minh Tịnh Sơn: “…”

“Ai thế?” Chu Thái Lâm cất cao giọng hỏi.

Khóe mắt Minh Tịnh Sơn giật giật đi trở vào, đứng trước cửa phòng ăn, nói với Chu Thái Lâm: “Là Phó Dẫn Tu.”

“Sao nó lại đến đây?”

“Còn hỏi nữa à?” Đương nhiên là đến gặp Minh Ngữ Đồng rồi.

Chỉ chia cách có một đêm thôi mà cũng không nỡ, thật hết nói nổi!

Chu Thái Lâm nhìn sau lưng Minh Tịnh Sơn, “Người đâu?”

“Tôi chưa mở cửa.”

“Sao ông không cho cậu ta vào?” Chu Thái Lâm đi vào nhà bếp rửa tay, lau sạch sẽ rồi đi ra.


Minh Tịnh Sơn khó chịu, “Không phải nói trước hôn lễ không được gặp mặt sao?”

“Đã thời đại này rồi, sao ông còn mê tín như vậy? Trước kia còn nói đính hôn rồi thì không thể gặp mặt, trước đó Ngữ Đồng đã sống chung với nó rồi, hai người cũng đăng ký kết hôn rồi, còn nói cái gì mà không được gặp mặt nữa. Nó đến vào nửa đêm thế này, lẽ nào đến cửa ông cũng không mở cho người ta.”

Minh Tịnh Sơn: “…”

Sao người phụ nữ này lại thay đổi nhanh như vậy? Không phải trước đó đã nói phải thử thách Phó Dẫn Tu, không thể yên tâm cậu ta nhanh như vậy sao? Chỉ mới mấy ngày mà đã bắt đầu nói giúp cho Phó Dẫn Tu rồi. Ông thấy qua ngày vài nữa, không, không cần vài ngày, đợi ngày mai hôn lễ xong, Chu Thái Lâm sẽ vì Phó Dẫn Tu mà đuổi ông ra khỏi nhà.

Chu Thái Lâm đã đẩy ông sang một bên, “Tránh ra, tránh ra, trời lạnh như vậy, ông nhốt người ta ở bên ngoài à? Ngày mai kết hôn, lỡ bị bệnh thì phải làm sao?”

Minh Tịnh Sơn tức đến suýt không thở được, chỉ ra ngoài cửa sổ, “Trời lạnh? Bà đang đùa với anh à? Sắp tháng 5 rồi đó!”

“Buổi tối trời lạnh, sao nào?” Chu Thái Lâm xoay đầu trừng mắt nhìn ông, rồi đi mở cửa.

Còn nói ngày mai sau hôn lễ, ông thấy bây giờ bà đã có thể vì Phó Dẫn Tu, sẵn sàng đuổi ông ra cửa rồi!

Thật là… có con rể thì hay lắm à?

Minh Tịnh Sơn tức giận: “Lúc nãy không phải nói không rảnh mở cửa sao? Giờ sao lại đích thân đi mở rồi?”

Chu Thái Lâm đi đến trước cửa, đang định quẹo qua thì quay đầu lại nói: “Ông không mở, vậy không phải tôi cần đi mở sao?”

Nói ra, vẫn là lỗi của ông!

Minh Tịnh Sơn: “…”

Có con rể, ngày tháng sau này thật khó sống!

Chu Thái Lâm không thèm quan tâm ông, đã đi ra mở cửa, nhìn thấy Phó Dẫn Tu vẫn còn đứng đó. Trước đó không nghe thấy tiếng chuông cửa, bà còn lo lắng Phó Dẫn Tu đã đi rồi, vậy thì thật là đau lòng.


“Dẫn Tu à, mau vào đi.”

Minh Ngữ Tiền tối nay có tiệc nên vẫn chưa trở về. Vì thế trong nhà không có ai đứng cùng chiến tuyến với ông.

Không lâu sau thì Phó Dẫn Tu thay giày đi vào. Nhìn đôi dép lê trên chân anh, nụ cười của Minh Tịnh Sơn càng lạnh. Đây là đôi mà Chu Thái Lâm mua riêng cho Phó Dẫn Tu. Từ sau khi đăng ký kết hôn với Minh Ngữ Đồng, Phó Dẫn Tu thường cùng Minh Ngữ Đồng trở về.

Nghe nói người từng đuổi Minh Ngữ Đồng đi không phải là ba mẹ ruột của Phó Dẫn Tu, ba mẹ ruột của anh đã bị Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực hại chết. Vì thế, hiện giờ hai người họ đã bị anh giam lỏng. Nhà anh có thể nói là không còn vị trưởng bối nào, nên có thời gian thì liền cùng Minh Ngữ Đồng chạy đến đây.

Nghe nói về mối quan hệ phức tạp trong nhà Phó Dẫn Tu, Minh Tịnh Sơn thật sự rất mệt mỏi. Tuy hiện giờ bên nhà Phó Dẫn Tu đã không còn những người và những chuyện lộn xộn rối tung đó nữa rồi, nhưng những chuyện đó nghe xong cảm thấy thật rợn người.

Nếu trước khi kết hôn mà biết được, nói gì ông cũng sẽ không đồng ý cho Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng kết hôn, dù có con rồi cũng không được.

“Cậu đến đây giờ này làm gì?”

“Con nhớ Đồng Đồng nên muốn đến thăm cô ấy.”

Mỗi lần nghe thấy anh gọi như vậy, Minh Tịnh Sơn cảm thấy thật nhức răng. Đồng Đồng, bọn họ bây giờ không còn gọi cô như vậy nữa!

“Nó chỉ mới trở về ở một đêm nay, trước đó luôn ở cùng cậu, chỉ có một đêm mà cậu đã nhớ đến mức vậy sao?”


“Con muốn nhìn thấy cô ấy, nếu không thì không ngủ được.” Phó Dẫn Tu thành thật trả lời.

Ôi trời, Minh Tịnh Sơn ôm mặt, nhức răng thật mà!

“Nó ở trong phòng, con vào đó đi, nhưng đừng thức muộn quá, phải ngủ sớm để mai còn dậy sớm. Ngày mai hai đứa là nhân vật chính, không thể để mắt quầng thâm mà xuất hiện được.” Chu Thái Lâm dặn dò.

Được sự cho phép của Chu Thái Lâm, trong mắt Phó Dẫn Tu làm gì còn có Minh Tịnh Sơn nữa. Anh đi lên lầu, quen đường quen cửa mò đến phòng của Minh Ngữ Đồng.

Minh Ngữ Đồng đang ngồi trên thảm tập gập bụng, tuy biết rằng nước đến chân mới nhảy là vô ích, nhưng vẫn cố gắng để tâm lý mình ổn định. Sau này quyết tâm không thể để thím Hoắc cho cô ăn nhiều như vậy. Đang làm đến cái 20 thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Còn nghĩ rằng là Chu Thái Lâm tìm cô, Minh Ngữ Đồng dừng lại, thở phì hò ra mở cửa.

“Anh…”

Anh không nói lời nào, đột nhiên bước vào trong.

Minh Ngữ Đồng vô thức lùi về sau, cửa phòng sau lưng Phó Dẫn Tu liền bị đóng lại. Anh ôm lấy Minh Ngữ Đồng rồi đè cô lên cửa, hôn cô thật mạnh.

“Sao anh lại đến đây?” Hai tay Minh Ngữ Đồng ôm chặt lấy vai anh, vẫn còn bị anh đè vào cửa không buông, cô thở hồng hộc hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận