Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

“Điềm Điềm, sao cô còn chưa mở cửa?” Mạc Cẩm Tây hỏi.

Rốt cuộc cô đang suy nghĩ điều gì?

Lẽ nào… đang nhớ bác?

Nhưng bác đang đứng bên ngoài, mở cửa là nhìn thấy người thật, sao lại phải nhớ?

Sở Điềm đành phải tạm thời tìm lý do, “Cô vừa sực nhớ ra là chưa chuẩn bị dép.”

“Lúc nãy khi cô mở tủ lấy dép cho con, con đã nhìn thấy một đôi dép lên của con trai. Điềm Điềm, trí nhớ của cô sao kém thế!”

Sở Điềm: “…”

Đứa trẻ này, tinh mắt như vậy sao?

“À, đúng rồi.” Sở Điềm cười gượng.

Sở Điềm vội vàng mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Mạc Cảnh Thịnh. Sở Điềm không có chút chuẩn bị, mở cửa thì bước đến trước một bước, suýt chút nữa cô ngã vào lòng anh. Anh mặc một chiếc áo len mỏng màu mật ong, quần rộng màu vàng nhạt, chân còn mang một đôi dép lê đi bên ngoài. Nhìn dáng vẻ thì biết là vừa trong nhà đi ra, đến dép cũng lười thay. Sở Điềm chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tùy ý riêng tư này của anh.


Lúc này Sở Điềm mới nhớ ra cô cũng đang mặc đồ ngủ, mặt cô đỏ bừng lên. Thấy anh đang nhìn mình, cô vội vàng nói: “Thật ngại quá!”

Sau đó thì bỏ chạy.

Mạc Cảnh Thịnh: “…”

Anh nhìn theo bóng dáng Sở Điềm chạy về phòng ngủ, tiếp theo đó là nghe thấy âm thanh cửa phòng đóng lại. Anh nhìn sang Mạc Cẩm Tây: “Bác đáng sợ vậy sao?”

Mạc Cẩm Tây khó hiểu lắc đầu, “Không biết là chuyện gì nữa.”

Mạc Cảnh Thịnh nhìn cánh cửa trước mặt, rốt cuộc nên bước vào hay không bước vào đây?

Người ta còn chưa mời anh vào nữa mà?

Sở Điềm lục tung tủ quần áo của mình, tìm ra một bộ đồ thích hợp mặc trong nhà, rộng rãi thoải mái nhưng không quá tùy ý, cũng không quá gợi cảm. Mặc xong thì cô soi gương, cảm thấy rất vừa ý, vừa định đi ra thì lại dừng bước. Đột nhiên lại thay đồ rồi ra gặp anh, như vậy có kỳ lạ quá không? Mạc Cảnh Thịnh sẽ nghĩ cô thế nào? Có cảm thấy cô đặc biệt thích anh, nên mới đặc biệt xem trọng cách nghĩ của anh không?

Sở Điềm ôm mặt.


Đúng rồi, tại sao cô phải quan tâm đến cách nghĩ của Mạc Cảnh Thịnh?

Sở Điềm do dự, hay là thay lại bộ đồ kia nhỉ?

Nhưng cô lại lập tức gạt đi suy nghĩ đó. Dù là người khác đến, cô cũng không thể mặc đồ ngủ tiếp khách, vốn dĩ chẳng liên quan đến Mạc Cảnh Thịnh, có đúng không?

Vì thế, Sở Điềm liền trấn tĩnh lại. Nhìn đống quần áo loạn xạ trên giường, cô vội vàng nhét quần áo lại vào trong tủ, để tránh không cẩn thận sẽ bị nhìn thấy. Rồi không dám rề rà chậm trễ nữa, cô vội vàng mở cửa đi ra khỏi phòng.

Mạc Cảnh Thịnh không có trong phòng khách. Sở Điềm ngẩn ra một hồi, anh còn chưa vào? Mạc Cẩm Tây cũng không có trong phòng khách, cậu được Mạc Cảnh Thịnh dẫn đi rồi?

Sở Điềm liền đi ra cửa, thấy anh vẫn thật thà đứng trước cửa, không bước vào. Mạc Cẩm Tây với dáng vẻ cũng đầy dấu chấm hỏi, hai bác cháu ngây ngô đứng đó, thật đáng thương.

Sở Điềm: “…”

“Anh Mạc, sao anh không vào đi?”

“Lúc nãy em đột nhiên chạy đi, nên anh rất ngại bước vào.” Mạc Cảnh Thịnh vô tội giải thích, “Anh lại không thể đưa Cẩm Tây đi, nên đành ở đây đợi em.”

Sở Điềm: “...”

Lúc nãy cô xin lỗi chẳng đầu chẳng đuôi, sau đó bỏ chạy, kết quả để người ta ở lại bên ngoài, đúng là... rất quá đáng!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận