Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Cô ngại ngùng mỉm cười tiếng, vội bước ra cửa, đi đến cạnh tủ giày lấy đôi dép Sở Chiêu Dương thường mang ra, nghiêm túc đặt trước chân Mạc Cảnh Thịnh.

“Anh Mạc, anh mau vào đi. Xin lỗi, là em tiếp đãi không chu đáo.”

“Không đâu.” Mạc Cảnh Thịnh nhẹ nhàng mỉm cười, cuối cùng thì đi vào, tiện tay đóng cửa sau lưng lại. Anh nhìn đôi dép nam Sở Điềm để trước mặt, ánh mắt có chút nghi ngờ.

Mạc Cẩm Tây ở bên cạnh liền nói giúp: “Điềm Điềm, thật trùng hợp, trong nhà cô còn có dép lê mà bác mang được sao?”

Vì Mạc Cẩm Tây hỏi nên Sở Điềm không nghĩ nhiều mà giải thích: “Đây là dép cô chuẩn bị cho anh trai cô, anh ấy rất hay đến đây thăm cô.”

Mạc Cảnh Thịnh gật đầu, rồi mới mang dép của Sở Chiêu Dương vào.

“Vào đây ngồi đi.”


Sở Điềm dẫn Mạc Cảnh Thịnh vào phòng khách, để anh và Mạc Cẩm Tây ngồi xuống, cô thì đi vào nhà bếp. Cô khó khăn lật tung cả tủ nhà bếp, đột nhiên nhìn thấy bánh trà Phổ Nhĩ mà y tá trưởng của cô lúc đi du lịch về, mua cho mỗi người trong phòng của họ một bánh. Cô đứng trước cửa nhà bếp, ló đầu nhìn ra phòng khách, hỏi Mạc Cảnh Thịnh: “Anh Mạc, anh uống Phổ Nhĩ không?”

“Không cần phiền đâu, nước lọc là được rồi.” Mạc Cảnh Thịnh nói.

“Không có gì phiền đâu.” Sở Điềm lắc lắc bình Phổ Nhĩ trên tay, “Chẳng qua nhà em chỉ có mỗi cái này thôi.”

Mạc Cảnh Thịnh không khách sáo nữa, “Vậy cứ lấy Phổ Nhĩ đi.”

Sở Điềm mỉm cười rồi trở vào nhà bếp, lấy cho Mạc Cảnh Thịnh một bình Phổ Nhĩ, hai tách trà, rồi để lên khay, bưng ra phòng khách.

“Lúc nãy em có rửa qua trà một lần.” Sở Điềm nói rồi rót một ly trà cho Mạc Cảnh Thịnh, nhưng không bảo anh uống mà bưng tách trà lên lắc vài cái, tráng qua tách trà một lần.

Để tách trà thấm qua mùi vị và nhiệt độ của nước trà, sau đó đổ đi rồi mới rót lại cho anh một tách.

“Em biết à?” Mạc Cảnh Thịnh nhìn thủ pháp của cô thành thục, tuy không phải là trà đạo hoàn chỉnh nhưng với công cụ hiện tại, cô đã làm rất tốt.

Sở Điềm mỉm cười giải thích: “Ông em thích, lúc ở nhà em thấy qua nhiều lần, thỉnh thoảng ông sẽ để em pha. Nhưng em lại không biết uống trà cho lắm nên trong nhà không có đạo cụ thích hợp, hôm nay chỉ có thể để anh uống đơn giản thế này thôi.”

“Rất tốt, anh cũng không cầu toàn về vấn đề này, bình thường cũng hay uống cùng ba anh, ba anh cho anh uống gì thì anh uống thứ đó. Lần nào cũng hỏi anh cảm thấy thế nào, nhưng anh lại nói chẳng phân biệt được gì nhiều nên cứ bị ba anh mắng là đàn gảy tai trâu.” Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười nói.

Nghe lời anh nói, trong đầu Sở Điềm bất giác hiện lên cảnh anh tùy tiện uống ngụm trà. Hình ảnh khá sinh động, Sở Điềm không kiềm được bật cười. Cô cười khiến tâm trạng Mạc Cảnh Thịnh cũng vui vẻ theo.

Nhân lúc hai người họ không chú ý, Mạc Cẩm Tây cầm chai nước ép ngồi bên cạnh lắc đầu. Bác không ngại hủy hình tượng của mình, cố ý nói chuyện xấu hổ của mình để Sở Điềm được vui. Thật sự nhìn không ra, người bác bình thường lạnh lùng của mình lại có lúc mang dáng vẻ này.


“Đúng rồi, Cẩm Tây nói anh dọn đến sống ở đây sao?”

“Đúng vậy, vì công việc của anh phải thường xuyên thức đêm, có khi đến gần sáng, mệt đến mức phải ngủ lại ở cục cảnh sát. Thấy ở đây có người bán nhà nên anh mua lại, tối hôm qua vừa dọn đến, ở ngay cạnh nhà em thôi.”

“Thì ra thật sự là anh.”

Sở Điềm dù đã sớm đoán ra nhưng cũng không tránh khỏi bất ngờ, không ngờ lại có chuyện trùng hợp như vậy.

“Chiều hôm qua em trở về, nhìn thấy người của công ty chuyển nhà đang dọn đồ, biết ngay có người mới dọn đến, nhưng không nghĩ là anh.”

“Anh cũng không ngờ là em sống ở đây.” Mạc Cảnh Thịnh nói, “Trước kia em đâu có ở đây.”

“Vì chỗ này gần bệnh viện nên em mới dọn đến đây.”

“Nếu đã là hàng xóm, sau này có chuyện gì thì cứ tìm anh, không cần khách sáo.”


“Đúng rồi.” Mạc Cảnh Thịnh đột nhiên nói.

“Sao thế?”

“Em đợi anh một chút.” Mạc Cảnh Thịnh đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Chẳng lâu sau, Mạc Cảnh Thịnh quay trở lại, trong tay cầm thêm một chai rượu vang. Sở Điềm không biết uống trà mà lại vô cùng yêu thích rượu vang, uống nhiều rồi, dĩ nhiên sẽ có nghiên cứu. Món quà này của Mạc Cảnh Thịnh thật sự làm cô cảm động.

“Tặng cho em.” Mạc Cảnh Thịnh để chai rượu vang lên bàn, “Đây là món quà anh định tặng cho hàng xóm kế bên, thật trùng hợp em lại là hàng xóm mới của anh.”

Mạc Cẩm Tây lại lén lút lắc đầu, bác đúng là hồ ly, rất biết giả vờ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận