Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

“Em không có ý đó, Tưởng Lộ Liêm và anh đương nhiên không thể so sánh.” Nghê Nhã Lâm lập tức nói.

Minh Ngữ Tiền tán thành gật đầu, “Đó là chuyện đương nhiên.”

“Ý của em là, đối với em, anh và Tưởng Lộ Liêm không giống nhau.”

“Không giống nhau thế nào?”

“Em và Tưởng Lộ Liêm được người ta giới thiệu quen biết, cả hai không hề hiểu nhau nhiều, cảm thấy đối phương không tệ nên quyết định tìm hiểu. Khi biết được trong lòng anh ta có người khác, em chỉ cảm thấy tức giận, ngoài ra thì chẳng hề có tình cảm gì khác, khi cả hai chia tay cũng rất dứt khoát, không hề cảm thấy hối tiếc.”

Minh Ngữ Tiền gật đầu, thể hiện ý đã hiểu. Tuy trong lòng đã sớm hiểu rõ, nhưng nghe Nghê Nhã Lâm nói ra anh vẫn rất vui.

“Anh không giống như vậy, anh là người khiến em rung động. Nếu sau này anh đối xử không tốt với em, em sẽ rất đau khổ, nên anh phải đối xử tốt với em.”


Minh Ngữ Tiền liền ôm cô thật chặt, nói: “Giờ anh chỉ nói mà không làm thì có nói gì cũng không đáng tin.”

Nghê Nhã Lâm mỉm cười liếc anh một cái.

Minh Ngữ Tiền biết cô không hề muốn lấy chuyện cũ ra để nói, anh nhẹ nhõm mỉm cười, tiếp tục nói: “Vì trước kia anh chưa muốn ổn định nên không trêu đùa các cô gái tốt. Nhưng vì từng qua lại với vài loại phụ nữ nên cũng xem như đã biết qua nhiều mẫu người, vì thế càng hiểu rõ bản thân mình thích mẫu người nào. Điểm này, anh mạnh hơn những người không có kinh nghiệm gì.”

Nghê Nhã Lâm đánh anh một cái, điều này đáng để anh tự hào vậy sao?

“Em đừng sốt ruột.” Minh Ngữ Tiền dỗ dành cô giải thích, “Em xem, người chưa từng yêu sẽ không nói ra được mình thích mẫu người nào, phải gặp thật sự mới biết. Có vài người sau khi gặp được người mình thích, thật sự đúng với mẫu ban đầu mình đưa ra không? Có người cảm thấy điều kiện phù hợp, cứ nghĩ rằng bản thân mình đã tìm thấy tình yêu thật sự, sau một khoảng thời gian thì phát hiện đối phương rất khác với hiện thực, hoặc là sau một thời gian gặp được một người hoàn toàn không phù hợp với điều kiện của mình, nhưng lại thích một cách khó hiểu.”

Minh Ngữ Tiền xoa eo cô, “Không như anh, vì đã từng gặp qua nhiều kiểu người nên biết mình thích gì, sẽ không thay đổi.”

Nghê Nhã Lâm cắn răng, dùng sức nhéo vào eo anh một cái.

“Ui da!” Minh Ngữ Tiền vội vàng xoa xoa eo mình, “Sao em lại mạnh tay vậy?”

“Xem anh nói như kiểu chuyện đó rất đáng tự hào vậy.” Nghê Nhã Lâm lại đánh lên lồng ngực anh một cái, “Lịch sử tình trường phong phú là ngầu lắm à?”

“Ơ, đâu phải, anh không phải ý đó, ý anh muốn cho em biết, anh từng gặp rất nhiều loại người, sẽ không giống như Tưởng Lộ Liêm không được kiên định, không hiểu rõ bản thân mình rốt cuộc thích mẫu người thế nào.” Minh Ngữ Tiền vội giải thích.

Nghê Nhã Lâm trừng mắt nhìn anh, “Chỉ cần nửa câu sau là được rồi, phần trước bỏ đi.”

“Ừ, được rồi, anh nhớ rồi.” Minh Ngữ Tiền mỉm cười, sau đó ôm cô vào lòng.


***

Sở Điềm trực ca đêm ở bệnh viên, từ 6 giờ đến 2 giờ sáng. Rất may lúc cô dẫn Mạc Cẩm Tây về nhà thì Mạc Cảnh Thịnh cũng đã về. Giao Mạc Cẩm Tây lại cho Mạc Cảnh Thịnh, cô vội vàng ngủ một giấc thật ngon, đến cả bữa tối cũng không kịp ăn. 5:40 đến bệnh viện, thay đồ y tá, giao ca với đồng nghiệp rồi chuẩn bị làm việc. Đang sắp xếp thuốc cho các giường bệnh, chuẩn bị đến giờ thì mang đến đó thì cô nghe thấy tiếng chuông gọi. Cô nhìn rõ số giường bệnh rồi chạy đi xem.

“Cô gái, là cháu sao!” Bà cụ đang ngồi bên cạnh giường, phía bên kia có một dì giống như bảo mẫu trong nhà.

“Là bà ạ?” Sở Điềm nhìn bà cụ, sau đó nhìn sang ông cụ nằm trên giường, “Thật trùng hợp!”

“Đúng vậy, cháu là y tá của bệnh viện này sao?” Bà vội đứng dậy, nắm lấy tay Sở Điềm, “Hôm nay thật cảm ơn cháu, may là nhờ có cháu. Cháu không chịu cho bà biết tên, bà còn đang suy nghĩ nên tìm cháu thế nào.”

“Cháu là y tá, không thể làm gì khác, chỉ có thể kịp thời cấp cứu đơn giản chứ không làm gì nhiều. Hơn nữa, có thể giúp bà, cháu rất vui, đó vốn là chuyện cháu nên làm ạ.”

“Vậy là chúng tôi may mắn mới gặp được cháu.” Ông cụ nằm trên giường bệnh nói.

Sở Điềm bị lời họ nói làm ngại ngùng, “Mọi người đừng quá để tâm, ông không sao là được rồi ạ!”


Cô nhìn sang ông cụ, thấy bình nước biển của ông sắp hết, liền nói: “Lúc nãy bấm chuông là vì muốn đổi bình nước biển đúng không ạ?”

Bà cụ vỗ tay, “Đúng đúng, xem bà này, gặp được cháu thì ngạc nhiên đến quên mất luôn.”

Sở Điềm liền đi thay bình nước biển cho ông, sau đó cầm biên bản ở cuối giường lên ghi chép lại.

Bà cụ nhìn lên bảng tên trên ngực áo y tá của Sở Điềm, biết được tên cô.

“Cháu tên là Sở Điềm à?”

“Vâng.”

Bà cụ vui vẻ gật đầu, “Người giống như tên, không phải là cô gái ngọt ngào sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận