Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Mạc Cảnh Thịnh nhìn thấy dáng vẻ của cô, trong lòng rung động, nói: “Đợi anh về, anh có chuyện muốn nói với em.”

Sở Điềm ngẩn ra, chậm rãi gật đầu, không dám nhìn anh, “Vâng.”

Có lẽ… là biết anh định nói gì chăng?

“Anh ra ngoài tra án phải chú ý an toàn.” Sở Điềm nói.

Mạc Cảnh Thịnh từng giải quyết rất nhiều vụ an nguy hiểm, ví dụ như đối phó với tổ chức R. Nhưng lúc đó anh ở cách cô rất xa, xa đến mức đối với cô, anh chỉ là bạn của anh trai cô. Chưa từng giống như bây giờ, bản thân cảm nhận được sự lo lắng cho anh, sự quyến luyến không nỡ.

Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười, “Yên tâm, nhất định sẽ còn nguyên vẹn trở về gặp em.”

Sở Điềm dù có tự nhắc nhở mình đừng tự đa tình, nhưng nghe thấy Mạc Cảnh Thịnh nói như vậy, cô cũng hiểu ý anh. Trong gió đêm lạnh lẽo, má cô vẫn nóng ran, lập tức thúc giục, “Anh mau về đi.”

“Ừ, anh nhìn em đi vào đã.” Mạc Cảnh Thịnh nói, không chịu đi mà cứ đứng đó.

Dù là vì muốn anh nhanh chóng về nhà, Sở Điềm cũng không dám do dự dừng lại nữa, đành phải nhanh chóng đi vào bệnh viện. Đến lúc đi tới cửa phòng khám bệnh, bước lên thềm, xoay đầu lại, cô vẫn còn nhìn thấy Mạc Cảnh Thịnh đứng ngoài cửa cách đó không xa. Trong đêm tối, bóng dáng của anh không rõ ràng, cứ mờ ảo như thế, nhưng vẫn đem lại cho Sở Điềm một cảm giác yên tâm lạ kỳ.

Mạc Cảnh Thịnh đi được hai bước thì như cảm nhận được mà xoay đầu lại. Ở khoảng cách khá xa, dường như vẫn có thể nhìn thấy cô đứng dưới ánh đèn nhìn về phía anh.


Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười, lúc này mới chịu rời đi.

Đến khi thật sự không nhìn thấy nữa, dù là chút bóng dáng lờ mờ nhỏ xíu cũng không thấy, Sở Điềm mới chịu vào trong.

***

Sở Điềm trực đến 6 giờ sáng, tinh thần có chút không tỉnh táo, Hồ Thường Hân lén vỗ cô một cái để Sở Điềm định thần lại.

“Hôm nay cô sao thế? Sao đầu óc cứ mơ màng không tập trung vậy? May là y tá trưởng không nhìn thấy, nếu không thì cô bị mắng rồi.” Hồ Thường Hân nói nhỏ.

“Xin lỗi.” Sở Điềm vội vàng xin lỗi.

“Haiz, không phải bảo cô xin lỗi tôi.” Hồ Thường Hân vẫy tay qua loa, “Cũng chẳng gây phiền phức gì cho tôi, tôi chỉ muốn nhắc cô chú ý đừng để bị y tá trưởng bắt gặp.”

Sở Điềm gật đầu, vội vàng định thần lại, nhưng vẫn không nhịn được nhìn vào đồng hồ trong điện thoại.

“Rốt cuộc là chuyện gì? Có chuyện gì sao?” Hồ Thường Hân hỏi.

“Chị Hồ, chị còn nhớ người đến bệnh viện đón em lần trước không?” Sở Điềm nói.

“Đương nhiên là nhớ, người đó để lại ấn tượng rất sâu sắc, sao tôi có thể quên được?”

“Em có lẽ… không, em thích anh ấy rồi!”

Hồ Thường Hân lại chẳng có chút gì kinh ngạc, cô mỉm cười: “Tôi biết mà.”

“Vừa nhìn chị đã biết rồi sao?”

“Lúc cô nhìn anh ấy và nhìn Kỷ Cảnh Trạch không giống nhau. Tôi là người từng trải mà.” Hồ Thường Hân chỉ vào mắt mình, “Đôi mắt này của tôi, chuyện khác có lẽ tôi nhìn không ra, nhưng chuyện tình yêu thì tôi lại có thể nhìn thấy rất rõ.”

“Cô vì phát hiện bản thân thích anh ấy nên mới hồn xiêu phách lạc như vậy à?” Hồ Thường Hân hỏi cô.

“Không phải.” Sở Điềm nói nhỏ, “Anh ấy là cảnh sát, làm việc trong Cục cảnh sát ngay bên cạnh bệnh viện chúng ta, vì có một vụ án, bận đến mấy ngày cũng không nhìn thấy mặt anh ấy. Hôm nay gặp anh ấy, nhưng sáng nay anh ấy phải đi công tác sớm, nói phải đi năm ngày.”


“Cô muốn đi tiễn anh ấy?”

Sở Điềm lắc đầu, “Em cũng không biết, cứ nghĩ đến chuyện anh ấy phải đi, em không thể gặp mặt anh ấy, trong lòng liền thấy trống vắng.”

“Mấy giờ anh ấy đi?”

“Anh ấy nói khoảng sáu bảy giờ.”

“Dù sao nhà cô cũng gần đây, giờ cô về xem anh ấy đã đi chưa, tôi sẽ ở đây đỡ cho cô một chút, nhưng tối đa chỉ được 20 phút, thời gian lâu quá thì không ổn.”

Sở Điềm cảm kích mỉm cười, gật đầu với cô, “Em về xem thử xem, nếu anh ấy đi rồi thì khoảng mười phút sẽ quay trở lại, nếu chưa đi thì em sẽ nói tạm biệt anh ấy, trong vòng 20 phút nhất định sẽ trở về!”

“Ừ, đi đi.”

Sở Điềm mặc đồ y tá, vội vàng đi ra khỏi bệnh viện. Đúng lúc đó cô nhìn thấy Mạc Cảnh Thịnh đang đi ra từ cửa lớn của chung cư, đang định qua đường.

Sở Điềm vội vẫy tay với Mạc Cảnh Thịnh, “Anh Mạc!”

Mạc Cảnh Thịnh nhìn cô, ánh mắt sáng lên, chạy đến trước mặt cô.

“Định đi đâu thế?” Mạc Cảnh Thịnh hỏi cô, thấy cô vẫn còn mặc đồ y tá.

“Không phải anh nói giờ này phải đi sao? Em bảo chị Hồ trông chừng giúp em một chút, em đang định trở về xem anh đã đi chưa.”


Tuy không nói rõ, nhưng thế này cũng đã đủ thể hiện tâm ý của mình.

“Đợi anh trở về nhé!” Mạc Cảnh Thịnh khàn giọng nói.

Đợi anh trở về sẽ nghiêm túc bày tỏ với cô.

Vốn định để tiến triển theo từng bước, sợ cô không thích anh, sợ cô xem anh là anh trai, sợ cô không thích anh lớn tuổi. Nhưng hiện giờ nhìn thấy cô nhóc này dường như cũng thích anh, không chỉ riêng mình anh ở đây đơn phương. Cô cũng có phản ứng đáp lại, cũng dùng cách của mình để bày tỏ suy nghĩ của bản thân. Anh cảm thấy đã đến lúc bày tỏ với cô.

Nhưng không phải là lúc này.

Anh phải rời đi quá vội vàng, sau khi bày tỏ với cô xong thì để cô lại rồi bỏ đi, như vậy không đúng cho lắm.

Sở Điềm bị anh nhìn chằm chằm như vậy, dù anh không nói điều gì, nhưng trong ánh mắt dường như đã nói rõ mọi chuyện.

“Sếp!” Trước cửa cục cảnh sát, Lý Thiếu Phong nhìn thấy Mạc Cảnh Thịnh và Sở Điềm đứng cách đó không xa, vẫy tay chào bọn họ.

Mạc Cảnh Thịnh tùy tiện vẫy tay vài cái, Sở Điềm có cảm giác bị người khác bắt quả tang tại trận, cô khổ sở vẫy tay với bọn người Lý Thiếu Phong.

Khi Hứa Tử Ngọc đi ra, nhìn thấy Mạc Cảnh Thịnh và Sở Điềm đứng cùng nhau thì lập tức cứng đờ. Hai người họ vô cùng xứng đôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận