Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Sở Điềm nhìn đồng hồ, vẫn còn mười phút.

“Anh Mạc, anh đợi em một chút.” Sở Điềm nói, rồi xoay người chạy đến xe thức ăn sáng sau lưng không xa. Xe thức ăn này rất vệ sinh, y tá bác sĩ trong bệnh viện của cô thường đến đây mua thức ăn.

Mạc Cảnh Thịnh cũng đi qua, Sở Điềm hỏi: “Lần này mọi người đi tổng cộng bao nhiêu người?”

“Anh dẫn theo Lý Thiếu Phong và Trương Giang Khoa, ngoài ra còn có Hứa Tử Ngọc và Thẩm Hiểu Mạn. Hứa Tử Ngọc vừa đến cục cảnh sát hơn một tháng, vẫn chưa chính thức tham gia vụ án nào, lần này dẫn cô ấy theo rèn luyện một chút.”

Sở Điềm đếm số người, sau đó mua năm phần thức ăn sáng.

“Còn sớm như vậy chắc mọi người vẫn chưa kịp ăn sáng, cứ cầm lấy ăn trên đường nhé.” Sở Điềm đưa thức ăn vừa mua cho Mạc Cảnh Thịnh. Cháo, trứng trà, bánh, bánh mì nướng, tất cả đều còn nóng.

“Anh đi đây.” Mạc Cảnh Thịnh nói.


Sở Điềm gật đầu, bữa sáng đã đưa cho anh rồi, tâm trạng bối rối trước đó cuối cùng cũng đã nguôi ngoai. Cô mỉm cười vẫy tay với Mạc Cảnh Thịnh, nhìn Mạc Cảnh Thịnh tập hợp cùng bọn người Lý Thiếu Phong, lại nhìn đồng hồ, sợ là mình không kịp nên cô vội vàng trở về, không nhìn sang phía Mạc Cảnh Thịnh nữa.

Thẩm Hiểu Mạn thấy Mạc Cảnh Thịnh cầm túi hành lý, tay trái lại cầm một túi đồ lớn, liền hỏi anh đó là gì. Mạc Cảnh Thịnh nhấc túi thức ăn sáng lên, nói: “Bữa sáng Sở Điềm mua cho chúng ta đấy, cô ấy lo chúng ta đi quá sớm, không kịp ăn sáng nên mua chút thức ăn cho chúng ta ăn trên đường.”

“Haiza, chị dâu thật chu đáo!” Lý Thiếu Phong mỉm cười nói.

Lúc này anh đang đói, nghĩ tới bữa sáng nóng hổi, trong lòng liền thấy ấm áp.

“Có chị dâu thật tốt!” Trương Giang Khoa cũng nói.

Hứa Tử Ngọc nhìn Mạc Cảnh Thịnh, muốn nghe anh phủ định, bảo rằng bọn họ nói lung tung. Nhưng Mạc Cảnh Thịnh lại mỉm cười chứ không phủ nhận, chỉ nói: “Mau lên xe, xuất phát thôi.”

Ngoài Hứa Tử Ngọc, tất cả mọi người đều hào hứng lên xe, ai cũng lấy món mình thích để ăn.

“Chị dâu thật là chu đáo, mua nhiều loại khác nhau như vậy.” Lý Thiếu Phong cầm một cốc cháo, rồi lấy thêm một cái bánh, vừa ăn vừa nói.

“Không phải đã nói chị dâu kỹ tính sao? Xem hai đồng nghiệp nữ của chúng ta, ai có thể nghĩ tới?” Trương Giang Khoa nói.

“Anh đừng hi vọng vào Hiểu Mạn, có ấy là một nam tử hán bị sinh nhầm giới tính, có thể nghĩ đến chuyện chúng ta bị đói sao?” Lý Thiếu Phong cắn hai ba miếng đã ăn hết cái bánh, lại lấy thêm trứng trà.

“Anh nói tôi, tôi không có ý kiến, chúng ta là gì của nhau chứ, tính tôi không cẩn thận, cũng hết cách, nhưng anh đừng kéo Tử Ngọc vào. Người ta dịu dàng chu đáo, còn từng nấu đồ ăn sáng cho chúng ta nữa.” Thẩm Hiểu Mạn nói.

Trương Giang Khoa vẻ mặt hóng chuyện, “Tử Ngọc từng nấu đồ ăn sáng cho anh?”


“Anh đừng hiểu lầm.” Lý Thiếu Phong vội giải thích, “Cô ấy nấu cho đội của chúng tôi.”

“Haiza, thật hạnh phúc, sao đội của tôi không có ai dịu dàng lương thiện như Tử Ngọc chứ!” Trương Giang Khoa đấm ngực giậm chân, “ Sếp, sau này có người mới vào đội, nếu là em gái xinh đẹp thì phải nhớ tới đội của chúng tôi, đừng nhét vào đội ba đấy. Trước kia là Cố Niệm…”

Trương Giang Khoa đột nhiên dừng lại, sau khi Cố Niệm đi, cái tên này dường như bị cấm tiệt trong đội điều tra, không có ai chủ động nhắc đến. Vì Cố Niệm từ chức, bỏ đi không nói lời nào. Trước đó cô trải qua rất nhiều chuyện, sau đó đột nhiên bỏ đi, bọn họ còn chẳng kịp đến thăm cô, an ủi cô.

Lúc này đột nhiên nghe đến tên Cố Niệm, mọi người đều trầm ngâm.

Không khí trong xe u ám suốt cả buổi.

***

Sở Điềm trở về bệnh viện, âm thầm đến ngồi xuống cạnh Hồ Thường Hân. Hồ Thường Hân ra dấu “OK” với cô, Sở Điềm thở phào nhẹ nhõm.

Đợi Hồ Thường Hân hết bận thì mới hỏi cô: “Gặp rồi hả?”

“Dạ.” Sở Điềm gật đầu, không giấu giếm Hồ Thường Hân, “Đúng lúc mọi người chuẩn bị xuất phát, em có mua chút thức ăn sáng cho họ mang theo. Anh ấy nói trở về có chuyện muốn nói với em.”


Hồ Thường Hân liếc mắt với Sở Điềm, “Trở về bày tỏ à?”

“Không biết.” Sở Điềm nói, “Dù sao thì anh ấy cũng chưa chính thức nói ra, em không dám tự mình đa tình.”

“Tôi nói này, nếu cô đã thích thì bất luận lúc trở về anh ấy có nói gì thì cứ chủ động bày tỏ với anh ấy. Nếu cô thật sự thích anh ấy, chủ động một chút thì đã sao? Rất nhiều người nhìn thấy đàn ông tốt liền muốn nắm bắt, chủ động tấn công. Khi cô không hay biết thì đã có bao nhiêu cô gái bắt đầu lăm le theo đuổi anh ấy. Cô đừng có ngốc nghếch lo trước lo sau, đợi người ta bị cướp đi rồi thì hối hận cũng vô ích.”

“Nếu thật sự dễ dàng bị cướp đi như vậy, chứng tỏ anh ấy không hề thích em. Em đối với anh ấy có cũng được không có cũng được, vậy em không cần phải làm gì nữa.”

Nhưng nghĩ đến chuyện nhất định có người khác theo đuổi Mạc Cảnh Thịnh, trong lòng cô liền cảm thấy không thoải mái.

“Cô lại nghĩ lung tung rồi chứ gì?” Hồ Thường Hân cười gượng, “Nếu cô thật sự tin anh ấy, sao không nỗ lực thử xem?”

“Em biết rồi ạ.” Sở Điềm gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận