Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Trình Dĩ An không ngờ anh lại suy nghĩ kỹ càng chu đáo đến vậy.

“Đến rồi” Nam Cảnh Hành dừng lại trước cửa, cầm chìa khóa đưa cho Trình Dĩ An, “Chào mừng em về nhà, em mở

cửa đi”

Trình Dĩ An nhận lấy chìa khóa, nhìn cánh cửa lớn trước mặt. Hồi nhỏ cô đã vô số lần ra ngoài chơi đùa rồi lại tung tăng quay về đứng ở cửa hô to: “Mẹ ơi, con về rồi!”

Bây giờ, đã không còn ai trả lời cổ nữa. Dường như cô đang nhìn thấy bóng hình mình hồi nhỏ vui vẻ đứng trước cửa gọi mẹ.


Mở cửa ra, Trình Di An đứng ngây ngốc bên ngoài. Cô cho rằng căn phòng đã cho thuê lâu như vậy, qua biết bao người khác thuế trọ thì sẽ thay đổi rất nhiều. Cô nghĩ rằng cho dù Nam Cảnh Hành có lấy lại căn nhà, cũng sẽ không có thời gian tu sửa ngồi nhà như lúc trước.

Cô không thể ngờ được anh lại suy nghĩ tinh tế tỉ mỉ như vậy, không chỉ lấy lại căn nhà mà còn cho tu sửa như củ.

Trình Dĩ An sững sờ một lúc, cuối cùng cô cũng đi vào trong, đi một vòng từ sảnh đến cửa rồi vào trong phòng khách. Tất cả những nơi có đi qua, mọi trang trí trong nhà đều giống hệt như lúc trước.

“Anh...” Trình Dĩ An mấp máy môi, giọng nói khàn đi, “Sao có thể...”


“Sau khi lấy lại nhà, anh đã đến xem qua, những năm qua đã có nhiều khách thuê nhà, trang trí trong nhà không thể giống như cũ được.”

“Có những đồ vật đã không tìm được nữa, em có thể thấy nội thất trong nhà có cái cũ, có cái mới. Cái cũ là những cái còn sót lại, anh không hề thay đổi. Đây dù sao cũng là hồi ức của em với ba mẹ. Những cái đã bị bán mất hay vứt đi rồi không tìm được nữa anh chỉ có thể đặt làm theo nguyên mẫu” Nam Cảnh Hành giải thích.

“Nhưng sao anh biết hình dáng cũ của chúng?”

“Anh đã nhìn ảnh hồi nhỏ của em, có khá nhiều ảnh được chụp ở nhà, từ bối cảnh có thể nhìn ra được không ít thứ. Theo những gì trong ảnh, anh từ từ khôi phục nguyên dạng. Còn về kích thước thì em cũng thấy rồi. Trên tường có dấu vết, nhìn kích thước dấu vết cũng có thể biết được kích thước đồ đạc trong nhà”

Mặc dù Nam Cảnh Hành nói đơn giản, nhưng Trình Dĩ An biết thật ra anh đã tốn rất nhiều tâm huyết và công sức.

“Em không ngờ...” Cổ họng Trình Dĩ An chua xót.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận