Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Ngay cả bản thân bà còn chướng mắt với Cố Niệm!

Mục Lam Thục có tư cách gì mà không hài lòng với Sở Chiêu Dương?

Ngày hôm nay Thôi Hân Mi nói ra, Hướng Dư Lan mới biết, tết năm nay Sở Chiêu Dương vội vã rời khỏi nhà là để đi tìm Cố Niệm.

Sau đó lại thấy dáng vẻ mặt dày không biết sống chết của Thôi Hân Mi, Hướng Dư Lan lập tức nổi giận đùng đùng, chỉ cảm thấy ở đây đôi co với Thôi Hân Mi thật quá mất mặt.

Bà trầm giọng căn dặn nhân viên bảo vệ: “Mau đưa bà ta ra ngoài cho tôi, đây là nơi làm việc, đừng để người khác tùy tiện đến đây làm loạn!”

Bảo vệ lập tức nắm lấy cánh tay Thôi Hân Mi định lôi đi.

Hướng Dư Lan đến đây vốn dĩ muốn tìm Sở Chiêu Dương nhưng lại bị Thôi Hân Mi làm cho tức giận. Nghĩ đến việc Sở Chiêu Dương bị Cố Niệm mê hoặc đến điên đảo đầu óc, cho dù có nói cho Sở Chiêu Dương biết chuyện của Thôi Hân Mi, con trai bà cũng sẽ không để tâm đến.

Thôi Hân Mi còn chưa gặp được Sở Chiêu Dương, làm gì có chuyện dễ dàng đi như vậy.

Khi bảo vệ vừa định kéo tay bà ta lôi đi, Thôi Hân Mi đã cao giọng hô hoán: “Thế nào là làm loạn! Sở phu nhân bà như vậy là không được nhé, chúng ta là thông gia cơ mà, sao bà có thể trở mặt không nhận chứ? Nếu chuyện này đồn đại ra ngoài rồi thì nhà bà còn ra gì nữa!”

Nghĩ vậy, bà ta càng thấy bức bối trong lòng hơn.

Hướng Dư Lan giận dữ rời khỏi Sở Thiên.

Hướng Dư Lan bình thường cũng không có quan hệ tốt với nhiều vị phu nhân, dù có quan hệ không tốt chẳng qua cũng chỉ châm chọc nhau vài câu, hoặc nói xấu sau lưng đôi ba điều.


Hướng Dư Lan đi rồi, Hà Hạo Nhiên mới biết chuyện Thôi Hân Mi đến tìm Sở Chiêu Dương và chuyện bà ta cãi nhau với phu nhân Hướng Dư Lan rồi bị đuổi đi. Cậu ta vội vã nói chuyện này cho Sở Chiêu Dương biết.

Bà ta đã bao giờ gặp loại người như Thôi Hân Mi, bị Thôi Hân Mi chọc giận, liền giơ tay run rẩy chỉ về phía bà ta nói: “Bà đừng có ăn nói linh tinh, ai là thông gia với nhà bà chứ!”

Sở Chiêu Dương trầm mặt, Thôi Hân Mi kia chuyện tốt không biết làm, chỉ biết gây rắc rối cho Cố Niệm. Không cần suy nghĩ, chắc chắn Hướng Dư Lan đã đổ chuyện này lên đầu Cố Niệm rồi.

“Chính là thông gia đấy, bà đừng có không chịu thừa nhận nhé! Sở phu nhân bà không được như vậy đâu, bà thấy nhà mình có tiền nên xem thường người dân bình thường như chúng tôi đúng không! Chẳng phải chính miệng Sở Chiêu Dương đã nói như vậy hay sao! Con trai bà còn lăm le đi lấy lòng người nhà chúng tôi, bà lại ở đây trở mặt không thừa nhận, sao mỗi người nói một nẻo thế!”

Sau khi Hà Hạo Nhiên rời đi, Sở Chiêu Dương lập tức gọi điện cho Hướng Dư Lan.

Hướng Dư Lan đang ở trong xe, nhận được điện thoại của Sở Chiêu Dương, trên mặt không phải là sự mừng rỡ mà là vẻ châm chọc.

Bà nghe máy, còn chưa đợi Sở Chiêu Dương nói gì đã mở lời trước: “Sao lại gọi cho mẹ nhanh thế? Hiếm thấy nha, con trai mẹ lại chủ động gọi điện thoại cho mẹ thế này.”

“Câm miệng!” Hướng Dư Lan tức giận hét lên, bị Thôi Hân Mi ép đến mức không để ý đến hình tượng nữa, “Mau đuổi bà ta đi cho tôi, đưa đi mau! Sau này không cho phép bà ta đến đây nữa, bà ta còn đến nữa cũng tuyệt đối không được cho vào!”

Nhưng lại bởi vì Cố Niệm.

“Thật không ra làm sao, không tự nhìn lại xem bản thân mình là ai, còn dám đến đây nhận thân thích nữa!”

Sở Chiêu Dương không đổi vẻ mặt, hoàn toàn không để tâm đến lời châm chọc của Hướng Dư Lan.

“Mẹ đến công ty rồi.” Sở Chiêu Dương nói, cũng không phải câu hỏi.


Hướng Dư Lan cũng không nghĩ sẽ giấu được Sở Chiêu Dương, nói: “Vốn dĩ định đến tìm con, nhưng không ngờ lại được xem một vở kịch hay!”

“Đó là mợ Cố Niệm, không liên quan gì đến cô ấy.” Tâm trạng Sở Chiêu Dương cũng không có gì thay đổi, khẽ xoay chiếc ghế, di chuyển về phía cửa sổ.

Đôi mắt lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, dưới tòa nhà Sở Thiên người xe đi lại như những chiếc hộp diêm và đốm lửa.

“Xưa nay nhà Cố Niệm luôn không có quan hệ thân thiết với mợ cô ấy.” Sở Chiêu Dương giải thích.

Anh ít khi giải thích, nhưng Hướng Dư Lan càng nghe lại càng tức giận. Trước đây có chuyện gì cũng chưa bao giờ thấy Sở Chiêu Dương giải thích như vậy! Cũng bởi vì Cố Niệm nên dường như cả con người Sở Chiêu Dương đều thay đổi, mọi chuyện đều suy nghĩ cho Cố Niệm. Những việc họ nỗ lực bao nhiêu lâu để Sở Chiêu Dương có thể làm được, giờ đây Sở Chiêu Dương lại làm tất cả vì Cố Niệm.

Điều này sao lại không khiến người làm mẹ như bà ta thấy tức giận, thấy đố kỵ chứ?

Hướng Dư Lan quả thực rất ghen tị với Cố Niệm!

“Hư.” Hướng Dư Lan châm chọc cười một tiếng, “Không thân nhưng đó cũng là mợ của người ta. Đều là người một nhà cả, người khác nhìn vào họ đều như nhau cả! Hôm nay ở công ty người đàn bà đó còn gây ồn ào một phen, con xem người khác sẽ nghĩ gia đình chúng ta thế nao. Lúc đó nghe bà ta ầm ĩ nói những lời đó, mẹ cũng phát ngượng đấy!”

“Mẹ đừng coi họ là người một nhà là được.” Sở Chiêu Dương thản nhiên nói.

“Sao có thể không coi là người một nhà được chứ?” Hướng Dư Lan mím môi, sau đó hít sâu một hơi, nói: “Dù sao thì xuất thân từ gia đình bình dân, đi ra ngoài đều bị người ta coi thường cả!”

Sở Chiêu Dương cúi xuống, khóe môi cong lên giễu cợt, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất ngay lập tức.


“Nhà ai lại không có mấy người họ hàng thân thích như vậy chứ?” Sở Chiêu Dương nhìn dòng xe cộ chật như nêm đang lưu thông trên đường ngoài cửa sổ, hơi ngừng lại, “Mấy năm nay, nếu không dựa vào Sở Thiên thì Hướng gia cũng đâu có gì vẻ vang. Theo con thấy, mấy người cậu đó vốn dĩ cũng chẳng có khả năng kinh doanh.”

“Mấy năm nay, công ty đó còn có thể tồn tai được, chẳng phải là bởi vì con còn nể mặt ông ta là cậu con sao?” Sở Chiêu Dương nhẹ giọng nói, “Con sẽ cho mẹ xem sổ sách giấy tờ mấy năm nay con bị lỗ vốn vì cậu, mẹ có muốn xem không?”

Rõ ràng trong lời nói của Sở Chiêu Dương không có quá nhiều sự thay đổi về âm điệu, nhưng Hướng Dư Lan lại nghe được vị châm chọc sâu cay trong đó.

Ý của Sở Chiêu Dương rất đơn giản, ai cũng có họ hàng thân thích phiền phức.

Bà coi thường họ hàng thân thích nhà Cố Niệm nhưng họ hàng thân thích nhà mẹ đẻ Hướng Dư Lan ngoài việc có tiền hơn gia đình Cố Niệm ra thì cũng không vẻ vang hơn là bao nhiêu.

Còn tiền của Hướng gia bây giờ, nếu thực sự tính ra thì đa số đều là do Sở gia bọn họ chiếu cố, để họ kiếm được số tiền đó.

Nếu như không có Sở Chiêu Dương giúp đỡ, Hướng gia có lẽ cũng không sống quá thiếu kém, nhưng cũng sẽ không được vẻ vang như ngày nay.

Bị Sở Chiêu Dương chặn họng, Hướng Dư Lan giận dữ nói: “Gia đình Cố Niệm sao có thể so sánh được với Hướng gia chứ?”

“Trong mắt con thì như nhau cả thôi.” Sở Chiêu Dương lãnh đạm nói.

“Mẹ không thích mợ Cố Niệm thì cứ mặc kệ bà ta. Dù sao thì ngay cả Cố Niệm và mẹ cô ấy cũng không để ý đến Thôi Hân Mi.” Sở Chiêu Dương thản nhiên nói, “Mẹ không có lý gì mà lại không thích Cố Niệm chỉ vì Thôi Hân Mi được. Con cũng vì nể mặt mẹ, nên mới nể mặt cậu.”

Hướng Dư Lan cả giận nói: “Đừng có so sánh bà ta với cậu con!”

“Với con mà nói thì...” Đều như nhau cả thôi.

Hướng Dư Lan không muốn nghe Sở Chiêu Dương nói nữa, lập tức cắt ngang, “Đủ rồi.”


“Nói chung là, mẹ không vừa mắt với Cố Niệm.” Hướng Dư Lan cứng giọng nói.

Sở Chiêu Dương gật đầu: “Con biết rồi, không làm phiền mẹ nữa.”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Hướng Dư Lan không nói gì buồn bực nhìn chằm chằm vào điện thoại, nó thì biết cái gì chứ?

Biết bà không vừa mắt với Cố Niệm, sau đó thì sao?

Chỉ nói một câu biết rồi, rốt cuộc là muốn như thế nào chứ?

Mà Sở Chiêu Dương cũng không để tâm đến chuyện của Thôi Hân Mi nữa.

***

Đêm đó, ở biệt thự Sở gia, buổi tối Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Hướng Dư Lan kể lại chuyện Thôi Hân Mi gây rối lúc chiều ở cổng tập đoàn Sở Thiên cho Sở Gia Hoành nghe.

“Đám họ hàng thân thích của con nhỏ Cố Niệm kia đã đến tận công ty nhà chúng ta gây chuyện rồi!” Hướng Dư Lan ngồi trước bàn trang điểm, đang cầm bông trang điểm thoa kem dưỡng ẩm lên mặt.

Nhắc đến chuyện này liền thấy tức giận, bà ta ném bông trang điểm lên bàn, rồi quay đầu nói với Sở Gia Hoành: “Ông xem, công ty có bao nhiêu nhân viên ở đó, vậy mà mợ của con bé đó lại gây chuyện ầm ĩ như vậy, có mất mặt không cơ chứ? Nhà chúng ta không còn mặt mũi gì nữa rồi! Để đám nhân viên đó chê cười, sau lưng còn có bao nhiêu người đang đàm tiếu chê cười chúng ta kia kìa!”

Sở Gia Hoành đang ngồi trên giường, dựa vào đầu giường đọc báo.

Nghe vậy, ông ta cũng không vui nhíu mày: “Thật là quá quắt! Sở gia chúng ta có phải ai cũng trèo lên được đâu cơ chứ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận