Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

“Mẹ, không phải vậy...” Hướng Dư Lan vội vàng phủ nhận.

“Cô vẫn muốn ngụy biện à?” Sở lão thái thái trào phúng, “Được, nếu cô đã muốn mang danh tốt cho Chiêu Dương, thì tôi cũng là mẹ của Gia Hoành, bây giờ tôi thấy cô không xứng với Gia Hoành, hai người ly hôn ngay đi cho tôi, tôi cũng là vì muốn tốt cho Gia Hoành thôi!”

“So với hai người, tôi tin vào con mắt của Chiêu Dương hơn.” Lão thái thái nói.

“Mẹ, sao mẹ lại nói vậy chứ?” Sở Gia Hoành kinh ngạc, “Mẹ đừng lôi chuyện này ra làm trò đùa!”

“Nhưng... nhưng Cố Niệm thực sự không hề tốt như vậy.” Hướng Dư Lan nói, “Đám họ hàng thân thích nhà Cố Niệm thực sự là không ra gì.”

“Tôi không nói đùa, hai người mang danh tốt cho Chiêu Dương, nên quyết không thích người con gái nó thích, muốn đi tìm một cô gái các người thích, cũng mặc kệ Chiêu Dương có vui vẻ hay không, có thích hay không.”

Hướng Dư Lan lập tức kể lại chuyện xảy ra hôm trước ở sảnh tòa nhà Sở Thiên cho lão thái thái nghe, từ chuyện Thôi Hân Mi gây rối ở đó, còn tự cho rằng mình là mợ của Sở Chiêu Dương đến đó phách lối.

Sở lão thái thái cười xùy một tiếng, “Chỉ với những chuyện Hướng Dư Lan đã làm, tôi cũng cảm thấy cô ta hồ đồ, không đảm đương nổi vai trò con dâu của Sở gia nữa rồi. Anh đã hồ đồ như vậy rồi, lại còn lấy một người vợ hồ đồ như thế nữa, cho nên tôi cũng muốn tốt cho anh, vậy nên hai người ly hôn đi.”

“Mẹ, một người như vậy sau này không biết còn gây ra những phiền phức gì nữa.” Hướng Dư Lan nói.


Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan nhìn nhau, sao hai người có thể không rõ lời lão thái thái đang nói. Nếu họ can thiệp vào chuyện của Sở Chiêu Dương thì Sở lão gia và lão thái thái cũng có lý do để can thiệp vào chuyện của họ.

Sở lão gia và lão thái thái đều trầm mặc, mợ của Cố Niệm quả thực quá sức kỳ cục.

Sở lão thái thái thở dài nói: “Tôi nói với cô thế này, nhà nào cũng có một số người không tốt hay gây chuyện, nhưng chỉ cần Cố Niệm tốt, tôi cũng sẽ không ngăn cản. Tôi vẫn giữ nguyên câu đó, quan trọng là Chiêu Dương thích.”

Cho dù không thực sự bảo hai người phải ly hôn, nhưng dù sao đây cũng là một lời cảnh báo.

“Cô đừng tưởng là nhà cô đã tốt, cả một đống người không ra gì đó thôi. Công việc làm ăn của Hướng gia chẳng phải vẫn do Chiêu Dương giúp đỡ đấy thôi? Họ còn ỷ vào quan hệ với Sở gia, ở bên ngoài gây chuyện này nọ. Có nhiều sản phẩm không đủ tiêu chuẩn, nhưng đối phương cũng e ngại rắc rối với Sở gia nên không tiện hành động.”

Hướng Dư Lan quỳ xuống đất, tiến đến trước mặt lão thái thái: “Mẹ, thực sự là con có ý tốt. Có lẽ là những việc con làm khiến mẹ thấy chướng mắt, nhưng thực sự con cũng chỉ vì muốn tốt cho Chiêu Dương thôi mà.”

“Rất nhiều sản phẩm đắt hơn các đơn vị phân phối khác nhưng vì quan hệ với Sở gia, cho nên họ vẫn không chọn bên khác. Chất lượng như nhau, có ai lại không đặt tiêu chí giá cả hợp lý lên hàng đầu chứ? Cũng chẳng có ai ngốc cả, những chuyện đó chẳng phải đều là vì quan hệ của Sở gia sao? ”

Sở lão gia lại tiếp lời: “Gần đây tôi nghe nói họ còn truyền tin ra ngoài, nói có thể giúp đỡ móc nối quan hệ với Sở gia?”

Khóe miệng Sở lão gia nhếch lên, khinh thường xùy một tiếng: “Hướng gia các người sao lại giống như kẻ làm mối dẫn khách thế?”


Hướng Dư Lan nghẹn lời, khuôn mặt ngượng ngùng đã xám xịt như màu gan heo.

“Cô thấy cô tốt hơn Cố Niệm, nhưng rốt cuộc là tốt hơn ở chỗ nào, cô nói tôi nghe xem nào?” Sở lão thái thái không khách khí nói.

“Cố Niệm chưa từng gây thêm phiền phức cho Sở gia, còn người luôn gây phiền phức cho Sở gia lại chính là cô đấy.” Sở lão thái thái nói.

“Cố Niệm có sự nghiệp riêng, còn cô thì sao? Cố Niệm đã cố gắng hết mình cống hiến cho xã hội, còn cô thì sao?” Sở lão thái thái không nhịn được đập tay lên ghế sô pha, “Cô nói mợ Cố Niệm đến Sở thiên, chuyện này Chiêu Dương không thể không biết được. Nhưng nó vẫn không gặp bà ta. Người nó thực sự vẫn đang giúp đỡ lại là người nhà cô đấy.”

Lão thái thái cười khẽ: “Như vậy, cô còn có gì không vừa lòng nữa chứ? Lại có cái cảm giác ưu tú hơn người đấy ở đâu ra thế?”

Hướng Dư Lan xưa nay chưa từng nghĩ rằng Sở lão gia và lão thái thái lại coi thường bà ta đến vậy. Bà ta luôn cho rằng, dù gia đình bà ta không sánh được với Sở gia, nhưng cũng chưa đến mức làm Sở gia mất mặt, không giống đám người bình dân như gia đình Cố Niệm.

Nhưng không ngờ trong miệng lão thái thái, bà ta còn thua kém cả Cố Niệm.

“Khi cô không hài lòng với Cố Niệm thì hãy nghĩ xem chúng tôi có hài lòng với cô không.” Lão thái thái đứng dậy, “Thẳng thắn mà nói, hôm nay những gì tôi và ba cô nói ra đúng là rất nặng nề. Nếu như hai người có thể buông bỏ được thì sau này chúng ta vẫn sống bình yên tốt đẹp. Dù sao thì cô cũng làm con dâu tôi mấy chục năm rồi. Nếu không gây ra chuyện gì hàm hồ thì tôi cũng sẽ không động đến cô.”

“Nếu cô không buông bỏ được, trong lòng hình thành nên hố ngăn cách, thì tôi cũng hiểu được.” Lão thái thái nói, thấy sự căm giận trên mặt Hướng Dư Lan nhưng trong lòng bà cũng không thèm để ý đến.


“Ba, lẽ nào ba cũng hài lòng với Cố Niệm sao?” Sở Gia Hoành hỏi Sở lão gia.

Ông ta còn nhớ, khi nghe Sở Chiêu Dương nhắc đến Cố Niệm, Sở lão gia không được vui vẻ cho lắm. Sở lão gia càng hy vọng cháu gái của Minh lão gia, Minh Ngữ Đồng có thể ở bên Sở Chiêu Dương. Dù sao đi chăng nữa, Sở gia và Minh gia cũng nhiều đời qua lại với nhau.

“Tôi không có gì để nói hài lòng hay không hài lòng về Cố Niệm.” Sở lão gia nhìn Sở Gia Hoành, vẻ mặt ngập tràn sự thất vọng, không khỏi lắc đầu.

Đứa con trai này đến bây giờ vẫn không hiểu được suy nghĩ của ông.

“Thứ tôi quan tâm chỉ là người đó có tốt hay không thôi. Nếu không phải là hạng người gian xảo, là người quang minh chính trực thì tôi không có gì để phản đối cả.” Sở lão gia thất vọng nhìn Sở Gia Hoành, “Nếu nó là cô gái tốt, mà Chiêu Dương lại thích nó, thì tôi không có ý kiến.”

Sở lão gia thu lại vẻ mặt, “Cho nên, anh chị có ý kiến gì?”

Sở Gia Hoành không ngờ hai người họ lại không thể lay chuyển được Sở lão gia và lão thái thái, nói thế nào cũng không thông.

Sở lão gia cũng không muốn nhiều lời với Sở Gia Hoành thêm nữa, chỉ cảm thấy nếu còn nói nhiều thêm nữa thì Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan cũng sẽ không nghe theo ông bà, quả thực nhọc lòng.

Ông mất kiên nhẫn phất tay về phía họ: “Được rồi, anh chị đứng lên đi, học từ ai cái trò không có chuyện gì cũng quỳ thế này hả. Là do Hướng gia dạy à?”

Mặt Hướng Dư Lan chuyển từ đỏ sang tái mét, bà ta được Sở Gia Hoành dìu đứng dậy.


Lời này của Sở lão gia thật quá mức châm chọc.

Thái độ hôm nay của Sở lão gia khiến lão thái thái rất hài lòng.

Ông già này tuy bình thường cũng hơi cố chấp, nhưng khi xử lý đại sự chưa bao giờ hồ đồ.

“Hai người, nếu muốn thì ở lại đây, trò chuyện tìm hiểu thêm về Cố Niệm.” Lão thái thái nói rõ ràng, “Còn nếu không vui thì về trước đi.”

Bà cũng hiểu rõ rằng, đối với hai người này, nếu không nói cho rõ ràng thì chưa chắc họ đã hiểu được. Rõ ràng đã hiểu sai, nhưng họ vẫn còn cho là mình đúng. Lão thái thái day day khóe mắt, câu hỏi khiến bà băn khoăn suốt mấy chục năm nay chính là tại sao bà lại sinh ra một đứa con ngu ngốc đến thế. Cũng may là Sở Chiêu Dương tài năng hơn người, nếu không đúng là hổ thẹn với liệt tổ liệt tông.

Thấy không trông cậy được gì vào Sở lão gia và lão thái thái nữa, Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan chỉ có thể cúi đầu, rồi rời khỏi thư phòng.

Vừa bị Sở lão gia và lão thái thái giáo huấn một trận trước mặt Sở Chiêu Dương và Cố Niệm, sau đó lại bị gọi vào thư phòng, cho dù Sở Chiêu Dương và Cố Niệm không nghe thấy ông bà nói gì cũng biết được đã xảy ra chuyện gì.

Hai người sao còn mặt mũi ở lại đây, ở lại để Cố Niệm chê cười sao?

Vậy nên sắc mặt hai người xám xịt chào mọi người ra về, từ đầu đến cuối không nói nửa lời với Cố Niệm, ngay cả Sở Chiêu Dương họ cũng không để ý đến.

Sở lão gia và lão thái thái từ từ đi đến, thấy Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan không còn ở đó nữa liền biết được sự lựa chọn của họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận